CHƯƠNG 291
Nếu như thế thì e là môn võ kỹ này có thể khiến chúng ta gục ngã mà không cần chiến đấu.
May mà người dùng môn võ kỹ đáng sợ này là Linh Bối. Bằng không hôm nay, dù Cửu Thiên không bị thiệt thì ngộ đạo cũng bị ngắt.
Cửu Thiên hơi mỉm cười, canh kình trong cơ thể bỗng toả ra, kinh mạch toàn thân đều sáng lên.
Trong chớp mắt, năng lượng xông vào cơ thể hắn đều bị đẩy ra ngoài.
Chút năng lượng còn sót lại ngưng tụ thành dáng vẻ của Linh Bối. Cửu Thiên suy nghĩ rồi cũng không loại bỏ hoàn toàn mà chừa lại một ít, sau đó dẫn vào trong thần đan theo dòng chảy của canh kình. Sau đó, thần đan dùng pháp quyết Vô Cực Luyện Thần để nuốt trọn.
Linh Bối chấn động, ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất.
Cô ta không ngờ võ kỹ của mình lại bị hoá giải dễ dàng như thế. Tuy cô ta có nương tay nhưng những võ giả bình thường đều không chống đỡ nổi trước công kích tức thì của cô ta.
Cửu Thiên không chỉ đỡ được mà còn đỡ rất nhẹ nhàng.
Cô ta có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt trong cơ thể Cửu Thiên, cũng như canh kinh có thể phá vỡ mọi thứ.
Linh Bối thật sự không có cách nào miêu tả canh kình trong người Cửu Thiên. Canh kình của những võ giả khác khi gặp võ kỹ Tĩnh Tâm của cô ta đều bị đông kết lại thành phách chi lực, nhưng không để lại chút dấu vết gì cả.
Nhưng canh kình của Cửu Thiên căn bản không sợ, còn dùng năng lượng áp đảo mà đẩy phách chi lực ra.
Nhưng cô ta có thể cảm nhận được Cửu Thiên vẫn để lại một ít năng lượng cho cô rồi truyền vào cơ thể.
Hành động này có nghĩa gì? Chỉ có cô và Cửu Thiên mới hiểu.
Một vệt hồng hiện lên trên má, Linh Bối hít sâu một hơi rồi thu công.
Canh kình trong cơ thể Cửu Thiên tiếp tục chảy, hắn có thể cảm nhận được canh kình rất nhanh sẽ đạt đến cảnh giới sinh sinh bất tức, việc này phải cảm ơn Linh Bối.
Khí tức của hai người biến mất, mọi thứ trở về trạng thái bình tĩnh.
“Anh thắng rồi!”
Linh Bối mỉm cười nói.
Cửu Thiên gật đầu: “Đa tạ thỉnh giáo.”
Hai người nhìn nhau và bật cười thành tiếng, Ngón trỏ phải của Linh Bối nhẹ cử động ba lần.
Cửu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Lúc nãy những đệ tử xung quang mới hoàn hồn.
Lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cửu Thiên và Linh Bối đã đấu xong, kết quả cũng có rồi.
“Là sao? Kết thúc rồi ả? Sao ta thất thần rồi, không xem được gì cả.
Hàn Liên kinh ngạc kêu lên.
ما
Sở Chính và Sở Trực đứng cạnh trầm ngâm. Còn những đẹ tử Minh Tâm viện thì tự mình lẩm bẩm.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Linh Bối và Cửu Thiên đã quay về chỗ.
Đạo sư đưa mắt nhìn Vô Sầu sư tôn, lúc nãy cô ta cũng thất thần rồi. Tuy Linh Bối đã nhận thua nhưng thực sự đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vô Sầu sư tôn gật đầu, tỏ vẻ xác nhận Linh Bối thua.
Đạo sư lúc này mứoi tuyên bố: “Nhất Nguyên viện Cửu Thiên thắng”
Vô Sầu sự tôn thầm thở dài.
“Tôi cứ tưởng Minh Tâm viện chúng ta thu được một thiên tài, có thể tự hào một khoảng thời gian. Nhưng không ngờ Nhất Nguyên viện các ông còn tuyển được một thiên tài đáng sợ hơn.
Nhất Thanh sự tồn vờ hồ hồ: “May mắn thôi, vận may của Cửu Thiên luôn không tệ.”
Vô Sầu sư tồn nghiến răng: “Giả vờ đi, ông cứ giả vờ tiếp đi. Đừng tưởng ta không nhìn ra vừa rồi Cửu Thiên đã dùng Nhất Nguyên Đạo Quyết của Nhất Nguyên viện mấy người.”
Nhất Thanh sự tôn thấy mình đã bị nhìn thấu nên cũng không giả vờ nữa.