CHƯƠNG 290
Nụ cười trên mặt Linh Bối dần biến mất, người cô ta toả ra một luồng khí tức kỳ lạ.
Như vừa được dội một gáo nước lạnh lên người, khiến người ta cảm thấy mát và tươi tỉnh.
Mắt Linh Bối loé lên một tia sáng màu bạc.
Như ánh trăng bạc tuôn trào và lưu động.
Đôi mắt của cô ta sáng lên như những vì sao, và nếu nhìn kỹ, dường như trong mắt cô ta tồn tại một dòng sông đầy sao đang chảy.
Linh Bối liếc nhìn xung quanh, tất cả những người nhìn vào mắt cô ta liền ngẩng người.
Những đệ tử đứng đó như bị hoá đá tại chỗ.
Khi bị ánh mắt của Linh Bối quét qua, cả Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn cũng hơi biến sắc.
“Võ kỹ Tĩnh Tâm đáng sợ, quảam nhiên có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh võ đạo của một người.
Sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn hơi kỳ lạ, loại võ kỹ này chắc chắn không phải thứ võ đạo học viện có thể dạy được.
So với các loại võ kỹ thông thường thì tĩnh tâm nhạt nhoà hơn rất nhiều. Chắc chắc phải có cao nhân chỉ dạy, cũng có nghĩa là sau lưng Linh Bối chắc chắn còn một cao thủ thật sự nữa, thậm chí có thể là cường giả võ tôn.
Nét cười trên mặt Vô Sầu càng lúc càng sâu, đương nhiên bà ta biết võ kỹ Tĩnh Tâm bắt nguồn từ đâu, cũng đại khái có thể đoán được ai là người đã truyền thụ cho Linh Bối.
Võ kỹ Tĩnh Tâm hiện giờad của Linh Bối đã là có chút hỏa hậu, nghĩa là tu vi canh kình của Linh Bối không quá mạnh. Nếu không, dù Linh Bối có dẫn dắt Minh Tâm viện càn quét Âm Dương viện thì Vô Sầu cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hiện giờ phải xem Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện có đỡ được không.
Sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn cũng có chút trầm trọng.
Bọn họ vốn rất yên tâm về Cửu Thiên, nhưng Linh Bối vừa tung ra chiêu Tĩnh Tâm kỳ dị này, họ cảm thấy thấp thỏm không ít.
Họ chỉ hi vọng Cửu Thiên có thể dựa vào nền tảng tu vi của mình mà chống đỡ.
Lúc này, bọn họ nghĩ, thứ mà Cửu Thiên có thể dựa dẫm chính là Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Vẻ mặt Cửu Thiên vẫn bình tĩnh như trước, đôi mắt lấp lánh của Linh Bối nhìn thẳng về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Cửu Thiên lập tức cảm nhận được một cỗ uy lực mạnh mẽ xông thẳng vào đầu hắn.
Hắn không biết cỗ năng lượng này đến từ đâu, cũng không biết nó đượcma hình thành như thế nào, là canh kình, là nguyên khí, hay là năng lượng gì khác. Chỉ đành nhìn cỗ năng lượng này quét qua tâm trí anh như một cơn bão.
Canh kình trong cơ thể lập tức phản kích, trong đầu Cửu Thiên bắt đầu xuất hiện những cảnh tượng mờ ảo.
Non xanh nước biếc, trời cao bể rộng.
Hết cảnh này đến cảnh khác, cử như một chiếc búa nặng nề đập vào đầu hắn.
Thần đan của Cửu Thiên lập tức phóng ra một mảnh canh khí, rồi nhanh chóng lưu động trong cơ thể hắn.
Không ngờ cách của Linh Bối lại có thể gia tăng tốc độ lưu chuyển canh kình của hắn và rút ngắn thời gian giác ngộ của Cửu Thiên.
Cửu Thiên cũng dựa vào ý chí của bản thân để chống lại đợt công kích đầu tiên, sau đó canh kình dâng lên trong tâm trí của hắn đã hóa thành linh hồn chi lực và chống lại cỗ năng lượng này.
Hai cỗ năng lực va chạm với nhau.
Mỗi lần chiến đầu, Cửu Thiên đều có thể cảm thấy tâm cảnh của mình bị ảnh hưởng đôi chút.
Những tình cảm kỳ lạ xôngsa thẳng vào đầu hắn, tiến vào tâm trí hắn.
Cửu Thiên lờ mờ nghe thấy một giọng nói.
“Cửu Thiên, anh thích tôi không?”
Giọng nói rất thuần khiết và đáng yêu, Cửu Thiên lập tức nhận ra đó là giọng của Linh Bối.