CHƯƠNG 288
Mười sáu chữ, mười sáu lần nổ tung.
Cả Chính Tâm Điện đều bị tàn phá một cách khủng khiếp.
Vô số đệ tử đều phải liều mạng lui về sau, chỉ hận không thể bám vào tường.
Ngay cả Vô Sầu sư tôn cũng phải mở đại trận phòng vệ để giảm bớt uy lực của vụ nổ, tránh mọi người bị ngộ thương.
Bên trong Chính Tâm Điện đã tan hoang.
Hai bóng người gục xuống đất, đầu tóc Ngọc Cần rối bù, y phục bị xé toạc, lộ ra làn da trắng nõn.
Khoé miệng cô ta còn vương vết máu, tay ôm lấy ngực như bị nội thương.
"A!"
Ngọc Cần lập tức hoá thân thành ngọn gió và xông về phía sau.
Trong chớp mắt, cô ta liền biến mất trong Chính Tâm Điện.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Cần thất thổ như thế này trước mặt những đệ tử của Minh Tâm viện.
Trước đây, dù thua đối thủ thì cô ta vẫn tiêu dao rời đi.
Nhưng hôm nay, một tên Sở Trực lại làm được chuyện mà rất nhiều người không làm được.
ما
Rõ ràng chỉ mới đạt tới tu vi Ngoại Canh Cảnh cấp một nhưng lại có thể đánh một Ngọc Cần Ngoại Canh Cảnh cấp ba thành thế này, hơn nữa còn làm ra chuyện như thế.
Mọi người quay đầu nhìn Sở Trực, chỉ thấy vẻ mặt của hắn ta rất bình tĩnh, nhưng khoé mắt và mũi lại trào ra máu tươi, trông rất thẩm.
Đặc biệt là hai dòng máu đỏ chảy từ mũi, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống bị người khác đánh mà như hai dòng thác vậy.
Vô Sầu sư tôn sững sờ, nét mặt rất vặn vẹo, bà ta không biết phải nói gì sau khi chứng kiến cảnh tượng này.
Những đệ tử còn lại của Minh Tâm viện, đầu tiên là sốc, sau đó là tức giận, từng tràng mắng chửi vang lên.
“Tên vô liêm sỉ.
“Lưu manh!”
“Tên chết tiệt, ta phải đấu với ngươi!”
“Thắng lưu manh của Nhất Nguyên viện!”
Đám đông quá khích, bất luận là nam hay nữ đều muốn xông lên đập Sở Trực một trận.
Sở Trực đứng yên tại chỗ, như vẫn còn đang hồi tưởng.
Lúc này, Vô Sầu sự tôn lớn tiếng nói: “Mọi người im lặng!”
Âm thanh vang vọng toàn trường, tất cả mọi người đều lập tức im lặng.
Vô Sầu sự tôn hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng rồi nói: “Trong lúc thi đấu, không được ồn ào. Nhất Nguyên viện Sở Trực, vừa nãy chỉ là sai lầm vô ý. Nhưng trận này ta phản cậu thua, cậu có phục không?”
Sở Trực vẫn đang sững sờ, hai mắt hắn ta nhìn chằm chằm về phía trước.
Nhất Thanh sự tôn không nhịn được mà hằng một tiếng: “Sở Trực, Vô Sầu sư tôn đang nói chuyện với con đó.”
Lúc này Sở Trực mới hoàn hồn, hắn ta vội vàng trả lời: “Vâng vâng, nói gì cũng được.
“Xuống đi, xuống đi!”
Đạo Quang sư tôn cũng không nhịn được lên tiếng.
Sở Trực quay về dưới ánh mắt muốn giết người của toàn thể đệ tử Minh Tâm viện.
Máu mũi nhỏ tỏng tỏng trên mặt đất, Sở Trực cũng lười lau đi.
Hàn Liên cười hihi: “Sở Trực sư huynh, huynh thấy gì rồi?”
Sở Trực từ từ nói: “Rất trắng, rất to
Bốn chữ nói lên tất cả.
Cửu Thiên cũng không khỏi mỉm cười.
Sở Chính sư huynh, đại sư huynh thậm chí còn cười thành tiếng.
Hàn Liên vỗ vai Sở Trực sư huynh: “Lời rồi, lời rồi. Lời to rồi!”
Phản ứng của bọn họ lọt vào mắt người Minh Tâm viện, đây đúng là một sự khiêu khích trắng trợn.
Trong lòng họ, Ngọc Cần không chỉ là đại sư tỷ mà còn là đại diện của Minh Tâm viện, là niềm tự hào của họ.