CHƯƠNG 286
Trên sân, Sở Trực vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, hắn ta vẫn lặng lẽ đợi Ngọc Cần ra tay trước.
Những đệ tử nữ ra tay trước là phép lịch sự cơ bản, hắn ta cũng không muốn mất phong độ.
Nhưng Sở Trực không biết rằng, hôm nay, chỉ vì hai chữ phong độ này mà hắn ta đã phải trả một cái giá rất đắt.
Khi tia canh kình cuối cùng được giải phóng khỏi cơ thể Ngọc Cần, chúng dừng ở xung quanh như tinh hà, trên mặt Ngọc Cần hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Một nụ cười có thể lay động con tim, một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Nụ cười của Ngọc Cần khiến Sở Trực sững người tại chỗ.
Sau đó, Ngọc Cần ra tay!
Lòng bàn tay khẽ động, vô số tia sáng đột nhiên xuất hiện.
Hệt như bầu trời vào buổi đêm với những vì sao lấp lánh. Cảnh tượng loá mắt khiến Sở Trực không khỏi sững sờ. “Phồn Tinh Điểm Điểm!”
Ngọc Cần nói nhỏ. Giọng nói dịu dàng như đang thì thầm dưới bầu trời đêm.
Sở Trực lập tức bị tấn công từ mọi phía, năng lượng đáng sợ gần như lập tức xuyên thẳng qua áo choàng của hắn ta. “Âm Dương Huyền Long Kiếm!”
Trong cơn nguy hiểm, Sở Trực vẫn dùng kiếm thuật của mình.
Kiếm khí không ngừng bắn ra, mang theo những tia sáng lấp lánh.
Sở Trực liên tục lùi về phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, một tia quang mang bắn tới, suýt nữa thì trúng hắn ta.
Hắn ta không ngờ một người trầm tĩnh nhã nhặn như nước, không vướng bụi trần như Ngọc Cần sư tỷ lại ra tay tàn nhẫn đến thế.
Sở Trực nghiến răng, trường kiếm chắn ngang người rồi một đường kiếm quét tới.
“Kiếm trận!”
Âm dương bát quát trận dưới chân bỗng lan ra gấp mười lần.
Từng đạo canh kính ngưng tụ, như một thanh trường kiếm thực sự xuất hiện trước mặt Ngọc Cầu.
Lúc này, Sở Trực đã lên kế hoạch lưỡng bại câu thương.
Ngọc Cần lại vẫy tay, bỗng nhiên, một chiếc vòng tay bằng bạc xuất hiện trên tay phải của cô ta, trên đó còn khắc cả tinh cả.
Đây chính là vũ khí của Ngọc Cần, vòng tay Toái Tinh.
Nói là vũ khí chứ người thông minh đều biết rằng, đó là tác phẩm tâm đắc của một vị linh khí sư.
Võ giả có thể dùng nó, luyện khí sĩ cũng có thể sử dụng nó.
Canh kình được truyền vào, rồi lắc nhẹ một cái, một làn sóng vô hình đánh tan kiếm khí đang bắn tới.
Sau đó lại lắc thêm một lần nữa, âm dương bát quái trận dưới chân Sở Trực như sắp vơ xtan.
Lúc này, cả người Ngọc Cần được bao phủ bởi ánh sáng. Áo choàng trên người cô ta chói mắt tới mức không thể nhìn thẳng.
Đến cả Cửu Thiên và đại sư huynh cũng phải nheo mắt.
Xoẹt.
Tiếng y phục bị xé rách vang lên, cánh tay phải của Sở Trực bị một tia sáng trực tiếp xuyên thủng.
Cổ tay hắn ta run lên, suýt chút không cầm nổi trường kiếm trong tay.
“Không ổn rồi, Sở Trực sư huynh sắp thua rồi”
Hàn Liên trông rất lo lắng nhưng cũng không giúp được gì.
Sở Trực lại không kịp tránh một tia sáng khác nên nó trực tiếp xuyên qua mắt cá chân hắn ta.
Sở Chính và Cửu Thiên hơi biến sắc.
Chẳng lẽ Sở Trực sẽ thua như thế sao?
Thấy thế, Ngọc Cần vung tay chuẩn bị tung ra chiêu cuối cùng.
Canh kình dâng lên theo hình xoắn ốc, tia sáng từ các vì sao xung quanh hòa thành một quả cầu rồi bắn thẳng về hướng Sở Trực.
Đây là một tia sáng còn dày hơn cả người Sở Trực. Cửu Thiên không chút hoài nghi, nếu bị trúng tia sáng này, Sở Trực sư huynh chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Nhưng lúc này, Sở Trực sư huynh lại vung trường kiếm lên, âm dương bát quát trận dưới chân lập tức phủ lên người hắn ta.
Tám chữ cái rõ ràng xuất hiện.
Càn, Đoài, Li, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.