CHƯƠNG 284
Sắc mặt của Mạn Tiên mang theo sự không cam tâm, hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Hàn Liên cả người đều là vết thương lại dương dương tự đắc.
Khẽ hất tóc, quay đầu nói với đám Cửu Thiên: “Sao hả, thắng đủ ngầu chứ”
Cửu Thiên nhìn vết máu trên người Hàn Liên, nói: “Hàn Liên sư huynh, huynh trước tiên lau sạch máu đi rồi nói những lời này.
Hàn Liên cười ha ha, xua tay nói: “Một chút máu mà thôi, không sao cả, không sao cả. Cửu Thiên sư đệ, trận sau là của đệ rồi.
Cửu Thiên còn chưa lên tiếng, đại sư huynh ở bên cạnh nói: “Cửu Thiên sư đệ dạo gần đây đang ngộ đạo, vẫn là đừng ra tay thì tốt hơn, Sở Trực sư đệ, đệ lên trước đi.
Sở Trực kinh ngạc nói: “Ngộ đạo? Chuyện gì vậy?”
Sở Chính, Hàn Liên cũng theo ánh mắt của Sở Trực mà nhìn sang Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn nụ cười của đại sư huynh, khẽ gật đầu nói: “Quả thật là có chút ngộ đạo, nếu ra tay sẽ có chút ảnh hưởng tới trạng thái. Đại sư huynh làm sao biết vậy?”
Đại sư huynh sờ bụng mỉm cười đầy cao thâm, nói: “Huynh cũng từng tới bên bờ hồ
Cửu Thiên lập tức nở nụ cười đã hiểu.
"
Ba người Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính mặt mày nghi hoặc, hai người này làm cái trò gì thế. “Bên bờ hồ” là ám hiệu gì sao?
Thấy hai người đều không có ý giải thích, đám người Hàn Liên cũng không hỏi nhiều.
Sở Trực đứng dậy đi tới, bình tĩnh nói: “Sở Trực của Nhất Nguyên viện
Ba học viên tinh anh còn lại của Minh Tâm viện đều tỷ nhìn muội, muội nhìn tỷ.
Lúc này Linh Bối lại lên tiếng trước: “Trận này muội không lên.”
Ngọc Cần phì cười một tiếng, rõ ràng là không nhịn được.
“Linh Bối sư muội, muội cũng quá rõ ràng rồi. Cứ phải đợi người trong lòng lên sân thì muội mới lên đúng không?”
Đầu của Linh Bối cúi thấp hận không thể chôn vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Dù sao trận này muội không lên, hai vị sư tỷ, hai tỷ tùy ý đi”
Ngọc Cần nhìn sang Yên Hoài, nói: “Vậy Yên Hoài sư muội, muội lên không?”
Yên Hoài rõ ràng có hơi sợ, khẽ nói: “Ngọc Cần sư tỷ, các học viên của Nhất Nguyên viện e là tất cả mọi người đều có thực lực từ Ngoại Canh Cảnh trở lên. Với thực lực của muội mà đi, chỉ có thua. Vẫn là Ngọc Cần sư tỷ lên đi.
Ngọc Cần gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì tỷ đi.
Ngọc Cần đứng dậy, khẽ cất bước, đi tới trung tâm điện Chính Tâm.
Người hướng dẫn cao giọng nói: “Ngọc Cần của Minh Tâm viện đối chiến với Sở Trực của Nhất Nguyên viện
Giọng nói văng vẳng bên trong đại điện. Thấy Ngọc Cần lên sân thì ngay lập tức sự nhiệt tình của học viên Minh Tâm viện cũng được dẫn bạo. “Ngọc Cần sư tỷ cố lên! Ngọc Cần sư tỷ là niềm kiêu ngạo của Minh Tâm viện
“Ngọc Cần sư tỷ ta yêu tỷ! Ta nguyện ý mở trái tim của ta cho tỷ thấy trong đó đều là tỷ”
Bất luận là nam học viên hay nữ học viên của Minh Tâm viện, tiếng hô của một đám người thật sự muốn lật trời.
Đây chỉ là tình cảnh ở trong điện Chính Tâm, có thể tưởng tượng càng nhiều học viên của Minh Tâm viện ở bên ngoài có trạng thái gì.
Trên sân, Ngọc Cần và Sở Trực bình tĩnh nhìn nhau. Không ai có ý ra tay trước.
Khóe miệng Ngọc Cần nở nụ cười hờ hững, nhìn Sở Trực nói: “Sở Trực sư đệ, ngươi chắc sẽ không định không dùng binh khí, đối chiến với ta đâu nhỉ”
Sở Trực cười nói: “Ngọc Cần sư tỷ nói đùa rồi. Ta còn chưa tự phụ tới mức có thể không dùng binh khí mà thắng được Ngọc Cần sư tỷ đứng thứ mười trong Võ bảng”
Sở Trực nói xong thì khẽ vung tay, trường kiếm xuất hiện.
“Xin hãy chỉ giáo!”