CHƯƠNG 207
“Nhưng cậu không phải luyện khí sĩ, cậu hoàn toàn không thể lấy được pháp khí tôn giả.”
Trúc lão quỷ nghiến răng đáp.
Ánh mắt Diêm Từ Vũ lạnh đi, hắn ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Trúc lão quỷ: “Đúng vậy, tôi không phải, nhưng ông phải!”
Nói xong, Diêm Từ Vũ bước tới tóm lấy Trúc lão quỷ.
Nguyên khí mà ông ta vừa phóng ra đã lập tức bị Diêm Từ Vũ phá bằng bạo lực cực đoan.
Diêm Từ Vũ siết chặt tay, nắm vạt áo Trúc lão quỷ rồi ném ông ta tới trước mặt bộ xương màu vàng.
Trúc lão quỷ va mạnh vào bộ xương rồi hộc máu, Cửu Thiên và những người khác đứng bên cạnh nhíu mày.
Mặc dù họ không liên quan gì đến Trúc lão quỷ, thậm chí còn hơi chán ghét ông ta, nhưng lúc này thấy ông ta bị Diêm Từ Vũ hành hạ như vậy, bốn người vẫn không thể giữ bình tĩnh được.
Diêm Từ Vũ bước lên đá vào bắp chân của Trúc lão quỷ.
Tiếng xương gãy rợn người vang lên, Trúc lão quỷ quỳ một chân xuống đất, phát ra tiếng hét thảm thiết như lợn bị thọc tiết.
Diêm Từ Vũ trông rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười trên môi, sau đó tiếp tục đá gãy chân còn lại của Trúc lão quỷ, máu chảy lênh láng. Hắn ta cúi xuống bẻ gãy từng tấc xương chân ông ta, cười bảo: “Con người tôi đã học được rất nhiều thứ. Trong sáu năm ở Âm Dương viện, tôi đã học không ít võ kỹ, công pháp, bí thuật, cũng được gọi là hiểu biết sâu rộng. Tuy tôi không phải luyện khí sĩ, nhưng tôi biết một số pháp môn có thể trợ giúp cho luyện khí sĩ. Phong Lịch tiên sinh, ông có nghe nói đến phương pháp huyết tế bao giờ chưa?”
Vừa nghe thấy mấy chữ “phương pháp huyết tế”, Trúc lão quỷ lập tức la hét điên cuồng.
“Diêm Từ Vũ, cậu không thể làm vậy được. Tôi là bạn tốt của sư phụ cậu, còn được treo mệnh tiên ở học viện Võ Đạo. Nếu tôi gặp chuyện gì, cậu sẽ không trốn được đâu. Cậu sẽ bị học viện Võ Đạo huỷ đi tu vi, đuổi khỏi học viện.
Diêm Từ Vũ khẽ cau mày: “Ông còn được treo mệnh tiên ở học viện Võ Đạo cơ à? Thế thì hơi khó cho tôi rồi, xem ra tôi phải nguỵ trang cái chết của ông mới được.
Trúc lão quỷ bắt đầu liều mạng giãy giụa, bất ngờ xoay người lại, hai tay tập hợp nguyên khí lấp lánh ngưng tụ thành mũi nhọn bắn về phía vùng ngực và bụng của Diêm Từ Vũ.
Diêm Từ Vũ chỉ phóng thích canh kình đã nhẹ nhàng đỡ được chiêu thức của Trúc lão quỷ.
“Ngoan ngoãn cun cút tuân mệnh mới có cơ hội sống sót, lẽ nào đến cả điều này ông cũng không hiểu?”
Tay Diêm Từ Vũ ngưng tụ hai luồng sáng trắng đen. Đây là ánh sáng đặc trưng của Âm Dương Thái Cực quyết.
Hắn ta nhẹ nhàng giáng một chưởng vào đầu Trúc lão quỷ, ánh sáng trong mắt Trúc lão quỷ lập tức biến mất, chỉ còn lại một vùng sương mù xám xịt.
Diêm Từ Vũ nhanh chóng chỉnh Trúc lão quỷ thành tư thế dập đầu xuống đất, thỉnh thoảng còn quay đầu lại mỉm cười với mấy người nhóm Cửu Thiên.
Hàn Liên nhỏ giọng hỏi Sở Chính: “Sở Chính sư huynh, hắn ta đang làm gì thế? Phương pháp huyết tế là trò gì vậy?”
Sở Chính chậm rãi lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết.
Cửu Thiên cảm thấy hình như mình đã từng nghe nói rồi, nhưng chi tiết cụ thể thì không thể nào nhớ nổi. Có thể là Ngô Tân sư phụ từng lỡ miệng nhắc tới, Cửu Thiên nhớ mang máng phương pháp huyết tế là một thứ rất xấu, vậy là liền nắm chặt chuôi trọng kiếm của mình.
Diêm Từ Vũ vỗ tay tươi cười.
Sau đấy lại nhìn về phía nhóm người Cửu Thiên, cười bảo: “Được rồi, tiếp theo xin mời mấy người nhỏ một chút máu ra đây.”
Bốn người đều sửng sốt, Sở Chính lạnh lùng hỏi: “Diêm Từ Vũ, anh muốn làm gì?”
Diêm Từ Vũ cười đáp: “Có vẻ mấy người không biết phương pháp huyết tế là gì nhỉ. Thật ra rất đơn giản thôi, phương pháp huyết tế, tên như ý nghĩa, chính là công pháp lấy máu người làm vật dẫn để cường hoá sức mạnh của khắp các phương diện cơ thể một người trong khoảng thời gian ngắn. Chẳng phải tên luyện khí sĩ đã chết này muốn có một đệ tử Linh Khí Sư sao? Vậy thì tôi biến lão già này thành Linh Khí Sư là được chứ gì. Mấy người cho tôi mượn một chút máu tươi để tôi làm xong việc này, hôm nay tôi sẽ để mấy người an toàn rời đi.”
Diêm Từ Vũ cười rất vui vẻ, như thể hắn ta đang nói về điều kiện mà nhóm người Cửu Thiên nhất định sẽ đồng ý vậy, ánh mắt nhìn bốn người mang rõ sự khinh miệt và kiêu ngạo.
Nghe thấy hai chữ “máu tươi”, Hàn Liên lập tức chửi ầm lên.
“Mượn cái tiên sư nhà mày, sao mày không lấy máu của mình đi? Mày bị ngu thì cũng đừng tưởng người khác cũng ngu như mày. Máu là thứ thích mượn là mượn được à? Bố cái thẳng não mọc trên mông...
Những lời chửi rủa tục tĩu của Hàn Liên khiến Diêm Từ Vũ sầm mặt lại.
Sở Chính ôm trường đao ngang trước ngực, lớn tiếng bảo: “Diêm Từ Vũ, muốn đánh thì đánh luôn đi, luyên luyện mãi làm gì thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!