CHƯƠNG 182
Hàn Liên cất tiếng gọi: “Chu choa mạ ơi, chiêu này của mình lưu truyền rộng rãi nhanh thế cơ à? Cửu Thiên sư đệ, diễn xuất của bọn nó tốt hơn đệ nhiều.
Cửu Thiên lườm cháy mắt. Linh Bối ở bên cạnh thì cười nắc cười nẻ.
Đang lúc rối ren, một giọng nói đầy uy lực vang lên.
“Tất cả ngậm hết miệng lại.
Giọng nói tựa sấm rền, âm vang khiến tất cả mọi người chợt im như thóc. Một bóng người đi từ xa tới. Nhìn thấy người này, cả đám bỗng cung kính cất tiếng: “Tôn Thành đạo sư.”
Tôn Thành đạo sư nói to: “Nhìn lại phẩm hạnh của các anh xem, có còn ra thể thống gì không? Hiện giờ nội quy đã thay đổi. Muốn vào tháp tu hành, không chỉ cần có thứ hạng trên Võ bảng mà bắt buộc tu vi của bản thân phải vượt qua Ngoại Cương cảnh. Tất cả những ai không đạt tiêu chuẩn thì cút xéo về tu luyện. Túm tụm lại ở đây làm gì? Hai anh này đã nghe rõ chưa?”
Chỉ vào hai hình nhân, Tôn Thành đạo sư quát lớn.
Hai hình nhân cung kính trả lời: “Rõ!”
Dứt lời, cả đám học viên tiu nghỉu bỏ đi.
Hàn Liên cười ha hả nói: “Bọn này số nhọ thật. Chiêu của tôi muốn học là có thể học được chắc? Ha ha. Cửu Thiên sư đệ, hai ta ăn may rồi.
Cửu Thiên gật đầu đáp: “Đúng là ăn may.
Nói đến đây, Cửu Thiên sực nhớ ra một việc, lấy võ kỹ mang từ trong tháp tu hành ra đưa cho Linh Bối: “Cho cô cái này đấy.”
Linh Bối ngẩn người. Vốn dĩ cô ta chỉ nói đùa với Cửu Thiên thôi. Nào ngờ Cửu Thiên lại mang một cuốn võ kỹ ra cho cô ta thật.
Hơn nữa còn có ba tia sáng màu xanh lục thấp thoáng phía dưới. Là võ kỹ Linh cấp bậc cao cơ đấy.
Linh Bối tần ngần tại chỗ, trong phút chốc không hề cử động.
Cửu Thiên băn khoăn bèn bảo: “Cầm lấy đi. Võ kỹ không tội đấy. Huyền Âm quyết. Tôi nghĩ chắc rất hợp với cô."
Linh Bối cắn môi và nói: "Đây là võ kỹ Linh cấp bậc cao đấy. Anh chắc chắn muốn tặng tôi chứ?”
Cửu Thiên chau mày: “Vốn dĩ là lấy cho cô mà.
Linh Bối vẫn không giơ tay ra, tiếp đó còn hỏi: “Thế còn của anh thì sao? Võ kỹ Linh cấp bậc cao ít nhất phải lên đến tầng năm mới lấy được, mỗi tầng lại chỉ có thể lấy một cuốn
Cửu Thiên ngỡ ngàng: "Cô biết khá nhiều đấy nhỉ. Cô yên tâm. Tôi đã lấy cuốn tốt hơn rồi. Cuốn này là để cho cô.”
Cửu Thiên nhét thẳng cuốn võ kỹ vào tay Linh Bối.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Cửu Thiên, Linh Bối bất chợt lấy trong hà bao của mình ra một con búp bê bằng vải nhỏ xinh.
Trên thân con búp bê vải chằng chịt những miếng vá, màu sắc sặc sỡ, to chừng một gang tay.
Mặt đỏ bừng, đầu cúi gằm, Linh Bối nhét con búp bê vải cho Cửu Thiên.
“Cho anh cái này.
Linh Bối nói lí nha lí nhí. Cũng chỉ có loại tại siêu thính như Cửu Thiên mới có thể nghe rõ. Nếu đổi lại là người khác, thật sự chưa chắc đã nghe thấy.
Xong xuôi tất cả, Linh Bối ôm cuốn võ kỹ, quay lưng chạy thẳng. Chẳng mấy chốc đã biết mất khỏi tầm mắt của Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn con búp bê vải trên tay, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Hàn Liên thúc nhẹ khuỷu tay vào lồng ngực Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, cô ấy bảo muốn theo huynh về Nhất Nguyên viện gặp Tiểu Hắc cơ mà? Sao giờ lại chạy mất?”
Cửu Thiên lắc đầu đáp: “Đệ nào có biết. Con búp bê vải này nghĩa là sao?”
Hàn Liên cười rất dung tục: “Theo huynh thấy, hẳn là Linh Bối cô nương đã vừa ý với đệ rồi. Chắc chắn con búp bê này là tín vật định tình đẩy. Khá quá nhỉ! Cửu Thiên sư đệ, một cuốn võ kỹ đổi lấy một người bạn đời xinh đẹp như thế. Đảng! Xứng đáng!”
Cửu Thiên nhổ nước bọt vào Hàn Liên, nói: “Hàn Liên sư huynh, sớm muộn gì huynh cũng xúi quẩy bởi cái miệng này.”
Hàn Liên phun liên tiếp mấy ngụm nước bọt: “Cửu Thiên sư đệ, sao đệ lại có thể trù ẻo huynh như vậy? Huynh là sư huynh sáng lòa, vĩ đại, thiện lành của đệ cơ mà. Thôi vậy, thôi vậy. Nếu đệ không thích con búp bê này thì chi bằng tặng huynh cho rồi. Huynh đem cho Tiểu Hắc chơi là vừa đẹp.
Cửu Thiên cất luôn con búp bê vải vào trong chiếc nhẫn Cửu Tiêu của mình, hắn lắc ngón tay: “Yên tâm. Không tặng cho huynh đâu.”
Hàn Liên sư huynh bĩu môi: “Đồ bủn xỉn! Huynh thấy đệ cũng ưng ý người ta rồi đấy”
Cửu Thiên ngẩng cổ: “ưng ý đấy thì làm sao?”
Hai huynh đệ trừng mắt với nhau, chậm rãi bước về phía trước.
Trên một con phố khác, cuối cùng Linh Bối cũng dừng chân lại.
Cô ta cảm thấy tim mình đang đập thình thịch. Cúi đầu nhìn cuốn võ kỹ trong tay, Linh Bối lẩm bẩm: “Sư phụ, con xin lỗi nhé. Con đã tặng người ta một con búp bê người cho con mất rồi. Nhưng Cửu Thiên thật sự rất tốt. Anh ấy giữ búp bê có ích hơn con.
Đặt cuốn võ kỹ vào chiếc hà bao của mình, Linh Bối lại lấy từ trong hà bao ra một con búp bê khác.
Nếu lúc này Cửu Thiên có mặt, nhất định sẽ nhận ra hai con búp bê này giống hệt nhau. Ngoài màu sắc mảnh vá hơi khác biệt thì những đặc điểm khác đều y hệt.
Linh Bối lắc con búp bê mấy cái, đôi mắt búp bê chợt phát ra ánh sáng lờ mờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!