CHƯƠNG 174
Cửu Thiên nhìn thấy kiếm quang vòng qua, lập tức sử dụng lẫn giáp bao trùm cơ thể, Liệt Diễm Kim Thân mở ra, Cửu Thiên trực tiếp đứng ở đằng sau Huyễn Tầm.
Âm thanh kim thạch va chạm vang lên. Huyễn Tầm cũng phát giác đằng sau có biến, sau khi nhìn thấy Cửu Thiên không chùn bước mà đứng ở sau lưng cô ta, dùng lưng của mình chặn một phiến kiếm quang, Huyễn Tầm sững người.
Cửu Thiên hét lớn: “Huyễn Tầm, cô làm cái gì, nhanh!”
Huyễn Tầm vội vàng hoàn hồn, thầm cắn răng, Huyễn Tầm khẽ nói: “Âm Dương Khí, mở!”
Một luồng ánh sáng trắng đen từ dưới chân Huyễn Tầm sáng lên, ngay lập tức, canh kình trên người Huyễn Tầm lần nữa tăng mạnh.
Một quyển sách cổ xưa trực tiếp được rút ra, chiếc roi dài cuộn sách trở lại tay của Huyễn Tầm, tất cả kiếm quang lập tức dừng lại, Cửu Thiên ngồi phịch mộng trên đầu của khôi lỗi màu vàng.
Kiếm quang từ từ biến mất, Cửu Thiên thở dốc, xoay đầu nhìn Huyễn Tầm nói: “Tới tay rồi chứ? Xem thử là cái gì?”
Huyễn Tầm vẻ mặt lo lắng nhìn Cửu Thiên nói: “Cậu không sao chứ.”
Cửu Thiên xua tay nói: “Không sao, không sao, chỉ là có hơi mệt mà thôi.
Cúi đầu, Cửu Thiên nhìn lẫn giáp trên người, áo giáp bạch ngân bị đánh lõm từng vết. Cũng may năng lực khôi phục của Cửu Thiên biến thái, tốc độ hấp thụ lực lượng thiên địa biến thái, nếu không cho dù đổi một võ giả Ngoại Canh Cảnh khác tới, cũng không có khả năng chống đỡ được sự tiêu hao của lân giáp, hơn nữa chặn được kiếm quang đáng sợ và dày đặc như vậy.
Cửu Thiên dùng canh khí ôn dưỡng lân giáp, sau khi canh khí truyền vào, vết lõm trên lẫn giáp từng chút từng chút được khôi phục.
Khóe miệng Huyễn Tầm nở nụ cười, lại vỗ lưng của Cửu Thiên, nói: “Không ngờ cậu khá lợi hại, chị đây lần này nợ cậu một ân tình. Cửu Thiên mỉm cười nhìn cô ta, nói: “Vậy sao? Cô đừng tiếp tục vì chuyện tôi cướp bảo vật của cô, tìm tôi gây phiền phức là được rồi” Huyễn Tầm đầu tiên là sững người, sau đó vỗ đầu nói: “Tôi cũng quên mất chuyện này. Vậy được rồi, hai chúng ta hết nợ, ha ha.
Cửu Thiên há to miệng, thì ra cô ta đã quên mất chuyện này rồi. Vậy hắn nhắc tới làm gì, thật là...
Huyễn Tầm cầm quyển sách cổ đến trước mặt Cửu Thiên, quyển sách rất mỏng, lật ra, lập tức nhìn thấy phần cuối là hoa văn ký hiệu một vạch màu đỏ, trong lòng chợt rung động.
Võ kỹ địa cấp, võ kỹ địa cấp thật sự.
Nhoẻn miệng cười, rồi quay lại mặt bìa, nghiễm nhiên viết ba chữ to.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!