Đêm đó, Cửu Thiên ngồi suốt một đêm bên phần mộ chôn quần áo và di vật.
Giống như lời Nhất Thanh sư tôn nói, phương pháp biến hóa vảy giáp này thật sự khắc sâu vào trong đàu hắn, tìm hiểu một đêm, Cửu Thiên cũng đã hiểu được bản thân nên sử dụng thế nào.
Bên ngoài vảy giáp lấp lánh, vảy giáp đầy đường vân giống như là một lớp áo giáp vẽ đầy trận pháp, tràn ngập cảm xúc.
Vảy giáp màu trắng che ở trên người, giống như áo giáp hoa lệ bán ở phường vũ khí, lại cứng rắn hơn áo giáp đấy vô số lần, rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời.
Giáp liền thân hoàn toàn có thể làm quần áo mặc, lúc không thích hợp sử dụng, có thể giấu ở trong cơ thể, hóa thành cốt giáp của xương cốt, là cách bảo vệ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể tốt nhất. Một khi được thần hồn chi lực nuôi dưỡng, thì có thể bao phủ toàn thân, thậm chí hóa thành mũ giáp hình rồng, bảo vệ toàn bộ phần đầu.
Tùy tiện uống một hớp nước, Cửu Thiên nhìn kỹ cả dáng vẻ cả người mình sau khi được vảy giáp che phủ, quả thất giống với Đồ Long Võ Giả trong truyền thuyết kia.
Thân đeo trọng kiếm, càng thêm mấy phần khí phách. Đánh một quyền lên vảy giáp, căn bản không chút cảm giác. Lực phòng ngự thế này, ngược lại còn hữu dụng hơn máu da Long tộc của hắn. Dựa vào công pháp Tùng Dương Võ Tôn truyền thừa lại cho hắn, lân giáp này luyện đến cao nhất, thật sự có thể giống như những vảy giáp cự long thượng cổ, thần binh không phá, thiên địa khó hủy.
Cả một đêm, Cửu Thiên đã có thể thu phóng tự nhiên vảy giáp này.
Hắn chỉ cần tiếp dùng canh khí ân cần chăm sóc vảy giáp trong cơ thể là được.
Vảy giáp như vậy nếu như là người khác đến luyện, chỉ cần là bước đầu thần hồn ngưng giáp đã làm khó vô số người. Cũng may Tùng Dương Võ Tôn giúp hắn nhảy vọt qua bước này.
Cửu Thiên phải làm, chỉ là tăng mạnh tu luyện, tăng tu vi lên, vảy giáp cũng sẽ tăng lên theo.
Trận Ngũ Hành và trận Âm Dương trong cơ thể lớn mạnh còn đang liên tục hấp thu tôi luyện thiên địa chi lực.
Trận Ngũ Hành hấp thu thiên địa chi lực, trận Âm Dương thì rèn luyện thành sức mạnh tinh hoa nhất cung cấp cho cơ thể Cửu Thiên hấp thu.
Có hai trận pháp này, tốc độ tu luyện của Cửu Thiên có thể nói là một ngày đi vạn dặm, bỏ xa những võ giả khác tám con đường. Nhất là sau khi đại trận lớn này mở rộng gấp năm lần, tốc độ thu nạp thiên địa chi lực cũng trực tiếp tăng lên gấp năm lần.
Như thế xem ra, Cửu Thiên trực tiếp ném cái sức mạnh tinh thuần kia cho hai trận lớn này hấp thu, lại là một chuyện vô cùng chính xác.
Chân trời lộ ra màu trắng bạc, ánh sáng chiếu khắp mặt đất.
Cửu Thiên đứng dậy trở về. Lúc gần đi, đặc biệt sửa sang lại mộ chôn quần ào và di vật của Tùng Dương Võ Tôn một chút.
Trở về Nhất Nguyên Viện, vừa mới đến viện chính, Cửu Thiên đã nhìn thấy Hàn Liên ở trong viện kêu rên, sư huynh Sở Chính, sư thiên Sở Trực, thậm chỉ là Đại Sư Huynh mặt mũi hiền lạnh vẫn luôn ôn hòa như nước đều đang ra tay đánh hắn ta.
Vừa đánh, Hàn Liên còn vừa gào thét: "Dùng sức, dùng sức thêm nữa."
Cửu Thiên sợ ngây người, hoàn toàn không rõ là tình huống gì.
Bước nhanh về trước, Cửu Thiên tranh thủ kéo sư huynh Hàn Liên ra, nói: "Chuyện gì thế. Ba vị sư huynh, các huynh đánh sư huynh Hàn Liên làm gì thế?"
Sư huynh Hàn Liên bị đánh mặt mũi bầm dập, nói chuyện cũng không lưu loát: "Sư đệ Cửu Thiên, đệ... thả đệ xuống."
Mí mắt sư huynh Sở Chính nhảy lên, nói: "Đệ tự hỏi đệ ấy, cái thứ này chính là cần ăn đòn. Còn đặc biệt để chúng ta đánh đệ ấy, chúng ta đây đương nhiên sẽ không khách khí rồi."
Sở Trực, Đại Sư Huynh cũng liên tục gật đầu.
Cửu Thiên nhìn sư huynh Hàn Liên nói: "Sư huynh Hàn Liên, chuyện gì vậy, huynh gọi bọn họ đánh huynh?"
Sư huynh Hàn Liên lộ ra khuôn mặt bị đánh sưng thành cái đầu heo nở nụ cười nói: "Sư đệ Cửu Thiên, không phải đệ nói kinh qua cảnh sinh tử, mới có thể luyện thành Nhất Nguyên Đạo Quyết sao. Huynh đang thể nghiệm cảnh sinh tử đây. Đến đi, lại đánh ta đi. Sư huynh Sở Chính, lần trước quần của huynh bị rách, chính là ta làm. Cởi truồng chạy một vòng ở viện khác, cảm khác không tệ đi. Đại Sư Huynh, ha ha, thịt lần trước huynh ăn vào nôn ra, cũng là ta đặc biệt làm ra. Trên đó ta cho thêm chút gia vị. Đến đánh ta đi!"
Khóe mắt Cửu Thiên run rẩy, cảm thấy sư huynh Hàn Liên chính là đang tìm đường chết mà.
Sư huynh Sở Chính, Đại Sư Huynh nghe sư huynh Hàn Liên nói xong, lập tức nổi giận, bước lên đấm đá một trận.
Cửu Thiên vội vàng bỏ lại sư huynh Hàn Liên, nếu không thì bị vạ lây rồi.
Sư huynh Sở Chính, Đại Sư Huynh đánh sư huynh Hàn Liên một trận no đòn. Vừa đánh vừa kêu: "Muốn ăn đòn phải không, thì ra đều là ngươi làm."
Cửu Thiên đứng sang mọt bên, tình huống này có nên nói thật với sư huynh Hàn Liên hay không đây?
Nhìn sư huynh Hàn Liên bị đánh thành thế này, Cửu Thiên quyết định vẫn là đừng nói thì hơn, nếu không, sư huynh Hàn Liên nhất định sẽ nổi đóa. Dù cho huynh ấy bị đánh thành thế này, huynh ấy cũng nhất định sẽ nổi bão.
Hai người Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn ngồi bên cạnh. Vừa uống trà, vừa trò chuyện, vừa nhìn Hàn Liên bị ẩu đả.
"Một ngày thật đẹp biết bao!"
Nhất Thanh sư tôn lắc lư đầu nói.