"Thả thần hồn chi lực của trò ra."
Nhất Thanh sư tôn nói tiếp.
Cửu Thiên chậm rãi chuyển hóa canh khí thành thần hồn chi lực, sau đó thả ra qua hai lòng bàn tay. Thần hồ chi lực tiếp xúc với một đao một kiếm kia, lập tức, hai binh khí này cũng phát ra tiếng ngâm khẽ.
Cửu Thiên cảm thấy đầu của mình cũng bắt đầu hơi có chút choáng, tiếng ngẫm khẽ này càng giống như là sức mạnh công kích linh hồn.
Cũng may, tiếng ngâm khẽ nhanh chóng biến mất, một đao một kiếm lập tức hóa vụn.
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn nhìn một màn này đều có vẻ kích động.
"Quả nhiên là thần hồn chi lực hoàn chỉnh, sư tôn, ngài ở dưới suối vàng có biết, có thể nhắm mắt rồi."
Giọng nói của Nhất Thanh sư tôn cũng có chút nghẹn ngào.
Cửu Thiên quay đầu khó hiểu nhìn về phía Nhất Thanh sư tôn.
Đạo Quang sư tôn nhìn khuôn mặt mơ màng của Cửu Thiên nói: "Cửu Thiên, trò biết mộ chôn quần áo và di vật này của của người phương nào không?"
Cửu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Đạo Quang sư tôn nói tiếp: "Ở đây chôn sư tôn của ta và Nhất Thanh, Tùng Dương Võ Tôn. Sư tôn lúc gặp đại nạn, để chúng ta chôn ông ấy ở đây, hơn nữa dặn dò chúng ta. Nếu như trong đệ tử của chúng ta có một người có thể tu luyện ra thần hồn chi lực hoàn chỉnh, thì dẫn người đó đến đây, để ông ấy nhìn xem. Một đao một kiếm vừa rồi trò nắm lấy, chính là binh khí tùy thân của sư tôn, đi theo sư tôn vạn năm, đã có một trình độ thần hồn bổn nguyên nhất định. Giả như không có thần hồn chi lực hoàn chỉnh, thì không thể nào làm chúng ta tiêu tán.
Nhất Thanh sư tôn gật đầu nói: "Đúng thế. Bây giờ cuối cùng có thể cát bụi lại về với cát bụi rồi."
Vừa dứt lời, bỗng, mảnh vụn đầy đầy hóa thành một vầng sáng bao lấy Cửu Thiên.
Cửu Thiên còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, một luồng sức mạnh tinh thuần khổng lồ tràn vào trong cơ thể hắn.
Cửu Thiên chỉ cảm thấy canh khí cả người cũng sôi trào lên, sức mạnh liên tục tăng lên, cơ thể cũng chậm rãi ngưng kết ra lớp vảy giáp.
Cửu Thiên sợ ngây người, hắn nhìn cả người bỗng nhiên xuất hiện vảy giáp, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn cũng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trên mặt không có chút kinh ngạc nào.
Uỳnh, một luồng sức mạnh mạnh mẽ nổ tung trong cơ thể Cửu Thiên, nổ tung kinh mạch xương cốt cả người hắn.
Đau đớn tập kích cả người, Cửu Thiên thiếu chút nữa không đứng vũng, phun ra một ngụm đen.
Bỗng, luồng sức mạnh trong cơ thể lại bắt đầu khôi phục lại kinh mạch xương cốt của hắn, kinh mạch xây lại, vô cùng thông thuận, xương cốt cũng bao phủ một lớp cốt giáp màu trắng, tỏa sáng lấp lánh. Truyện Khác
Nội Canh Ngũ Trọng, Nội Canh Lục Trọng, Nội Canh cấp bảy.
Chỉ một lúc ngắn ngủi, Cửu Thiên cảm thấy sức mạnh của mình một đường vọt đến Nội Canh cấp báy.
Lập tức, Cửu Thiên ngăn lại sức mạnh tăng vọt trong người mình, hắn có thể cảm giác được, nếu như mình không áp chế lại, luồng sức mạnh này có thể trực tiếp đưa hắn vọt đến Ngoại Canh cảnh.
Nhưng Cửu Thiên quyết không thể để nó tiếp tục vọt lên, võ đạo, phải đi bước nào vững bước đó, mạnh mẽ tăng vọt lên có thể làm căn cơ không vững, hơn nữa, chỉ cần là sức mạnh của Nội Canh cấp bảy, Cửu Thiên cũng sắp không nắm giữ được rồi.
Tiếp tục buông thả như vậy, hậu quả không dám tưởng tượng.
Cửu Thiên toàn lực áp chế canh khí tăng vọt, đồng thời dùng canh khí quấy lấy sức mạnh tinh thuần này, đi đến trong đan điền, để vào trong Trận Ngũ Hành trong đan điền của hắn.
Ngay lúc sức mạnh tinh thuần này tiến vào trong Trận Ngũ Hành, Trận Ngũ Hành lập tức lớn lên gấp ba, sau đó đan điền của hắn, cũng run run.
Rồi sau đó, Cửu Thiên lại chuyển sức mạnh nào vào trong trận Âm Dương trên đỉnh đầu mình, cũng giống vậy, trận Âm Dương cũng lớn lên gấp ba.
Sau mấy lần liên tục, cuối cùng cũng dùng hết luồng sức mạnh này, mà trận Âm Dương và trận Ngũ Hành trong cơ thể của hắn đã lớn hơn năm lần có thừa.
Hơi thở Cửu Thiên dần dần ổn định lại, vảy giáp trên người cũng chậm rãi biến mất, chỉ là để lại một đường vân rất nhỏ sau lưng hắn, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chữ "Nhất"
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn vẫn đang nhìn.
Lúc ánh sáng trên người Cửu Thiên thu lại, Nhất Thanh sư tôn cười nói: "Truyền thừa chi lực, vô cùng to lớn. Không ngờ trò thế mà còn có thể ổn định cơ thể mình, áp chế cảnh giới. Ta vốn cho rằng, ít nhất trò cũng phải đột phá đến Ngoại Canh cảnh.
Cửu Thiên nói: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vảy giáp đó?"
Đạo Quang sư tôn cười nói: "Đây là cơ duyên của trò. Sư tôn của ta Tùng Dương Võ Tôn còn được xưng là Lân Long Võ Tôn. Một thân võ kỹ, hơn phân nữa ở trên lớp vảy giáp này, trò được truyền thừa của ông ấy, đương nhiên cũng sẽ có vảy giáp này, thông qua sự nuôi dưỡng của thần hồn chi lực, vảy giáp này sẽ vô cùng cứng rắn, đến luyện đến mức cao nhất, thiên lôi cũng không làm trò bị thương chút nào. Về phần sức mạnh này, chỉ là một nhúm canh kình khi sư tôn tọa hóa giữ lại trong binh khí mà thôi"
Một nhúm canh kình? Chỉ một nhúm canh kình này đã làm hắn tăng lên ba cấp, Tùng Dương Võ Tôn này thật sự rất là cường đại.
Cửu Thiên nói: "Vì sao muốn truyền cho con?"
Nhất Thanh sư tôn nói: "Thứ nhất, đây là ý nguyện của sư tôn, vả lại là bởi vì thần hồn chi lực của trò hoàn chỉnh. So với những người dựa vào nghị lực lớn để có thể có được thần hồn chi lực không hoàn chỉnh như chúng ta thì tốt hơn nhiều. Cho nên trò có thể nhận được, những người khác không nhận được. Cửu Thiên trò cứ ở lại đây tìm hiểu đi, sư tôn hẳn là cũng để lại phương pháp biến hóa vảy giáp cho trò."
Cửu Thiên hiểu gật đầu. Nhìn phần mộ chôn quần áo và di vật của Tùng Dương Võ Tôn.
Cửu Thiên trước quỳ xuống, dập đầu hành lễ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Cửu Thiên cảm giác được ngọn gió này như bàn tay vỗ nhẹ lên bả vai hắn hai cái, sau đó biến mất vô tung.