CHƯƠNG 1271
“Hừ, Vạn Giao Bạo Vũ Châm, mùi vị không dễ chịu nhỉ? Tôi đã phong bế tất cả huyệt đạo toàn thân của anh, tôi muốn anh chết như nào thì sẽ chết như thế. Lữ Âm nhẹ nhàng tách tay của Xa Linh ra, mỉm cười nhìn Xa Linh nói.
Trên sáo Trường Sinh hiện quang kiếm, vung tay, Lữ Âm trực tiếp chém đứt tứ chi của Xa Linh.
Bup! Bup!
Tứ chi rơi vào tảng đá bên cạnh, máu chảy ròng ròng.
Động tác của Lữ Âm nhanh gọn dứt khoát, vô số khán giả nhìn mà kinh sợ. Không hổ là tiểu ma nữ, ra tay thật sự không lưu tình.
Sát phạt quả quyết như này, thật sự vẫn là trẻ con sao?”
“Anh thua rồi!”
Lữ Âm nhìn Xa Linh, nụ cười càng tà mị.
Lữ Âm xoay đầu nhìn sang Bát gia nói: “Có thể tuyên bố tôi thắng chưa?”
Bát gia trầm mặc không nói, đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
Lữ Âm bỗng cảm thấy không đúng, giống như đột nhiên có một làn gió lạnh ập tới.
Đột nhiên, một bàn tay vỗ vào đầu của cô ta.
Sự ngỡ ngàng qua đó, Lữ Âm nhìn thấy một màn khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy tứ chi của Xa Linh không biết từ khi nào đã khôi phục, Vạn Giao Bạo Vũ Châm trên người đều hóa thành màu đen, sau đó bắn ra.
Vô số chiếc kim lập tức xuyên qua cơ thể nhỏ bé của Lữ Âm, cô ta còn chưa kịp dùng sáo Trường Sinh trong tay, trực tiếp bị vạn kim xuyên thấu, máu bắn ra.
Lữ Âm trợn to hai mắt, cô ta thế nào cũng không ngờ Vạn Giao Bạo Vũ Châm mới về tay mấy ngày trước, hôm nay lại lấy mạng của cô ta!
Xa Linh túm tóc của Lữ Âm, thè ra cái lưỡi giống như rắn, liếm qua cổ của Lữ Âm.
Động tác ghê tởm như vậy, tất cả mọi người nhìn đều có vẻ khó coi.
“Cô nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc quá. Ai kêu cô đẹp như vậy, ha ha ha, tôi chỉ thích giết mỹ nhân! Cho dù chỉ là một phôi mỹ nhân!”
Nói xong, Xa Linh dùng móng tay của mình, cửa một vết máu trên gương mặt không tì vết của Lữ Âm.
Thấy ánh sáng trong mắt Lữ Âm nhanh chóng tan rã, Xa Linh ném Lữ Âm sang một bên giống như ném rác.
Một khoảng tĩnh lặng!
Tất cả mọi người cũng không dám tin hình ảnh nhìn thấy trước mắt, Xa Linh vậy mà thật sự quá to gan, vậy mà giết chết Lữ Âm!
Tay Lữ thừa tướng cũng siết chặt, Tần Chính đại để hừ lạnh một tiếng. Sắc mặt Tần Cảnh thay đổi, vô cùng kinh ngạc.
Xa Linh này thật sự không muốn sống nữa, hắn ta không sợ sự báo thù của Lữ gia sao?
Ánh mắt quét qua xung quanh, ngón tay Xa Linh chỉ về phía Thiên Vĩnh Phúc, khẽ nói: “Phế vật!”
Thiên Vĩnh Phúc cầm chặt kiếm Long Ngâm, sắc mặt tối sầm lại.
Sau đó hắn ta lại chỉ về phía Đường Thanh, vẫn nói: “Phế vật!”
Ngón tay quét qua ba người Thủy Thừa Vinh, Lâm Sơ, Thạch Thần. Xa Linh cười lớn tiếng, nói: “Phế vật, phế vật, đều là phế vật!”
Mắt mọi người mang theo lửa giận, Xa Linh này thật sự quá hống hách rồi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!