CHƯƠNG 1216
Dưới chân một làn khí lưu khuếch tán, sau đó, bóng dáng của Liễu Phi bèn xuất hiện ở bốn phương tám hướng của Thạch Thần.
Kiếm xuất ra là một phiến kiếm quang rơi vào trên canh giáp của Thạch Thần.
Tiếng nổ vang lên, chỉ riêng âm thanh thì thấy uy lực của chiêu này của Liễu Phi tuyệt đối bất phàm. Dao động kiếm khí khuếch tán ra còn khiến mặt đất xung quanh xuất hiện vô số rãnh sâu, giống như có người tùy tiện vung trọng kiếm mười trượng chém vào mặt đất!
Nhưng kiếm chiêu mạnh như này lại không thể đánh tan canh giáp trên người Thạch Thần dù chỉ là một chút. Kiếm chiêu ngay cả lưu một vệt trắng trên canh giáp của Thạch Thần dường như cũng là khát vọng.
Thạch Thần không nhúc nhích, để mặc kiếm khí của Liễu Phi chém. Canh giáp trên người hắn ta bọc hắn ta rất chắc, như một con long quy chui trong mai rùa. Chỉ đợi tia điện đó đánh, kết thúc đối thủ.
Liễu Phi càng giết càng mạnh, kiếm khí cũng càng lúc càng hăng.
Một chia mười, mười chia trăm, trăm chia nghìn vạn.
Rất nhanh, trong cả sân võ đạo, vậy mà đều là bóng dáng của Liễu Phi!
Cửu Thiên nhìn kỹ, lập tức phát hiện mỗi một bóng dáng này vậy mà đều không phải giả. Tất cả đều do tốc độ của Liễu Phi tạo thành.
Thân pháp của hắn ta nhanh tới mức vượt ngoài tưởng tượng của người khác. Ngay cả Cửu Thiên cũng tặc lưỡi cảm thán, trong nháy mắt có thể từ ít nhất mười góc độ, chém mười chiêu kiếm khác nhau, võ kỹ cỡ này thật sự là mở rộng tầm mắt!
“Lạc Tinh!”
Liễu Phi quát khẽ một tiếng, vô số bóng dáng đột nhiên hợp lại.
Trên người Thạch Thần, vô số kiếm quang bỗng tụ lại.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ inh tai nhức óc truyền tới, tất cả võ giả ngồi ở trong sân võ đạo cũng cảm thấy chấn động.
Bóng dáng của Thạch Thần đột nhiên bị nổ ra từ trong khói bụi.
Canh giáp trên người bị phá một mảng!
“Cái gì?”
Gia chủ của Thạch gia sững sờ nói: “Liễu Phi vậy mà có thể phá Huyền Vũ Khí Quyết của Thạch Thần?”
Gia chủ của Liễu gia nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Thạch Thần nhếch nhác từ dưới đất đứng dậy, đanh giọng nói: “Liễu Phi, anh vậy mà có thần binh trong tay!”
Liễu Phi xoay người lại, đưa tay vuốt kiếm Liễu Diệp của mình.
“Kiếm tên Phù Liễu, xin chỉ giáo!”
Vừa dứt lời, vô số người sửng sốt nói.
“Kiếm Phù Liễu của Liễu gia xuất hiện rồi!”
“Đây chính là kiếm Phù Liễu sao? Đây là thần binh!”
“Kiếm Phù Liễu cắt vàng bổ ngọc, chém núi chặt sông, lần này Thạch Thần gặp rắc rối lớn rồi!”
Thạch Thần từ từ đứng dậy nói: “Chẳng trách anh tự tin như vậy, thì ra là có kiếm Phù Liễu trong tay!”
Liễu Phi nói: “Không có thần binh, làm sao dám hống hách với anh Thạch. Nhận thua đi, anh Thạch. Tốc độ của anh không nhanh bằng tôi, một thân canh giáp cũng không chặn được kiếm Phù Liễu, anh nhất định thua chắc!”
Nói xong, Liễu Phi lại chém một kiếm về phía Thạch Thần.
Lúc này Thạch Thần bỗng tung một quyền về phía trước, ở đó bóng dáng vừa xuất hiện của Liễu Phi bỗng bị đánh sập.
Nhưng Liễu Phi trong nháy mắt lại xuất hiện ở đằng sau Thạch Thần, lại chém một kiếm phá một mảng canh giáp trên người Thạch Thần!
Thạch Thần lùi mấy bước, vẻ mặt nghiêm trọng.