Sau khi xuống bãi đậu xe ở tầng một, vừa nhìn một cái tôi đã nhận ra chiếc Mercedes màu trắng của Bạch Tuyết Nghênh.
Chiếc xe vẫn không hề tắt động cơ, đèn xe cũng vẫn còn sáng.
Tôi đi thẳng qua rồi gõ cửa xe của cô ấy.
Cốc cốc cốc!
Qua ô cửa tôi thấy Bạch Tuyết Nghênh đang trang điểm trong xe.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ, cô ấy vội vàng thu dọn túi đồ trang điểm trong tay mình và mở cửa cho tôi.
“Nào, lên xe trước đi đã.”
“Được.”
Tôi gật gật đầu rồi đặt chân bước vào và ngồi lên ghế phụ lái.
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết được rồi chứ? Kết quả đấu thầu như thế nào rồi?” Sau khi thắt dây an toàn xong, tôi hỏi Bạch Tuyết Nghênh một cách đầy háo hức.
“Hả?”
Tuy nhiên, Bạch Tuyết Nghênh không hề trả lời câu hỏi của tôi, mà chờ đến khi tôi vừa nói dứt lời, đột nhiên cô ấy nhào về phía tôi và dùng đôi môi mỏng của mình chặn miệng tôi lại...
“Đợi đã...”
Tôi vội vàng đẩy cô ấy ra và thực hiện một hành động thể hiện ý tạm dừng với cô ấy.
“Sao vậy Ngô Song? Chẳng lẽ câu trả lời này của tôi không đủ để giải thích vấn đề một cách rõ ràng sao?”
Bạch Tuyết Nghênh hơi kinh ngạc nhìn tôi, hơn nữa còn tiếp tục nói với tôi: “Dự án đấu thầu cho nhà thi đấu đã thành công rồi! Mà tôi đã nói là sẽ cảm ơn cậu mà, cho nên bây giờ làm luôn đây!”
Bạch Tuyết Nghênh nói xong lại tiếp tục tiến về phía tôi với vẻ mặt đầy tình cảm nồng nàn.
“Chờ một chút!”
Thế nhưng tôi vẫn kịp thời đưa tay ra ngăn cản cô ấy và cũng đã kịp thời sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Từ mỗi lời nói và mỗi hành động của cô ấy, có thể thấy rằng chắc chắn việc đấu thầu thành công dự án nhà thi đấu là sự thật. Đây thực sự là một chuyện đáng để vui mừng.
Chỉ có điều chuyện mà Bạch Tuyết Nghênh nói rằng cô ấy đã hứa với tôi và sẽ làm điều đó bây giờ, hơn nữa lại còn chủ động như vậy, thực sự đã khiến tôi cảm thấy có chút bối rối.
Bởi vì tôi nhớ rất rõ ràng những gì mà Bạch Tuyết Nghênh nói với tôi lúc đó, rằng nếu như đấu thầu thành công, tôi muốn cô ấy cảm ơn như thế nào thì cô ấy sẽ làm như thế đó.
Thế nhưng tôi vẫn chưa nói muốn cô ấy cảm ơn mình bằng cách nào, mà cô ấy cứ chủ động như vậy làm cho tôi có chút không thể tiếp nhận được.
Suy đến cùng ý định thực sự của tôi chính là trực tiếp đưa Bạch Tuyết Nghênh về nhà của cô ấy, đến giường của cô ấy và Cao Phong.
Chỉ có như vậy mới tính là một sự báo thù hoàn hảo cho việc Cao Phong đã đến nhà tôi!
Tuy rằng bây giờ biểu hiện của Bạch Tuyết Nghênh chủ động như vậy quả thật đã kích thích nhu cầu bên trong thâm tâm tôi với cô ấy, nhưng tôi vẫn phải khắc chế bản thân mình, phải chờ đến nhà cô ấy rồi nói tiếp.
“Sao vậy?” Thấy một lúc lâu mà tôi vẫn không nói gì, lúc này Bạch Tuyết Nghênh bắt đầu nhíu hai hàng lông mày lại, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi tôi.
“Chúng ta đã đấu thầu thành công dự án xây dựng nhà thi đấu rồi, đúng không?” Tôi bình tĩnh lại, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Bạch Tuyết Nghênh mà là hỏi ngược lại cô ấy thật kĩ càng.
“Đúng vậy!” Bạch Tuyết Nghênh liên tục gật đầu, không nghĩ ngợi gì mà trả lời tôi ngay lập tức.
“Khi đó tôi đã nói, chờ đến khi kết quả đấu thầu được công bố và nếu như tôi nhận được dự án này thì tôi sẽ cảm ơn chị tử tế, đúng không?” Tôi nhíu mày lại, tiếp tục hỏi Bạch Tuyết Nghênh một cách nghiêm túc.
“Ừ.” Bạch Tuyết Nghênh ừ ừ rồi một lần nữa gật đầu với tôi.
“Tôi nhớ lúc ấy chị nói với tôi rằng đến lúc đó tôi muốn chị cảm ơn như thế nào thì chị sẽ làm như vậy, có đúng không?” Tôi nhìn chăm chăm vào đôi mắt quyến rũ của Bạch Tuyết Nghênh và hỏi cô ấy.
“Đúng rồi.” Bạch Tuyết nuốt nước miếng một cái rồi gật đầu nói.
“Nếu đã như vậy thì tại sao chị lại kết luận là tôi muốn chị trao thân mình cho tôi ngay trên chiếc xe này để cảm ơn tôi cơ chứ?” Tôi đã cố gắng hết sức hạ thấp giọng điệu của mình xuống, còn cười một cách lạnh lùng với Bạch Tuyết Nghênh và chậm rãi hỏi.
Một người có vẻ ngoài xinh đẹp đến phát hờn như cô ấy mà vừa rồi còn chủ động đến cho tôi những hai lần, làm cho tôi rất khó để có thể không rung động.
Nhưng điều mà tôi muốn không chỉ là ở trong chiếc xe này.
Điều mà tôi muốn chính là ở trong nhà của cô ấy!
Cũng giống như những gì mà Cao Phong đã làm với Liễu Tâm Thuần, đó là đến nhà tôi!
“Hả? Lẽ nào không phải hay sao? Lẽ nào cậu không muốn ngủ với vợ của Cao Phong nữa? Lẽ nào cậu không muốn trả thù Cao Phong nữa hay sao?” Bạch Tuyết Nghênh hơi ngạc nhiên nhìn tôi rồi hỏi tôi một loạt câu hỏi.
Sau đó còn tiếp tục nói với tôi: “Bây giờ vợ của Cao Phong đang ở ngay trước mặt cậu, đến khi Cao Phong và vợ anh ta ly hôn rồi thì cậu có muốn báo thù cũng không báo được nữa đâu!”
“Thực ra chuyện mà tôi muốn chị làm để cảm ơn tôi, đó chính là chị dẫn tôi về nhà của chị và Cao Phong, đến phòng cưới của chị và anh ta kia.” Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định nói với Bạch Tuyết Nghênh những suy nghĩ thực sự của tôi.
Tôi không phải là một người ăn nói súc tích nhưng cũng không thích úp úp mở mở.
Cho nên sau khi nói xong, quyền lựa chọn sẽ giao cho cô ấy, bây giờ phải xem cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào.
“Chuyện này…” Nghe tôi nói như vậy, Bạch Tuyết Nghênh nhíu mày lại ngay lập tức, rơi vào bên trong mớ bòng bong rối rắm và khó xử.
Thực ra cũng có thể hiểu được, trong mắt người ngoài Bạch Tuyết Nghênh cũng không phải là một người phụ nữ không đứng đắn, hơn nữa còn rất thủ đạo làm vợ.
Bây giờ trực tiếp yêu cầu cô ấy dẫn người đàn ông khác về nhà, chắc chắn cô ấy sẽ không tiện mà đồng ý.
“Tất nhiên, nếu như chị không muốn thì cũng không sao, tôi không cưỡng ép chị.” Nhìn dáng vẻ nhíu mày rối rắm của Bạch Tuyết Nghênh như vậy, tôi cũng rất lo lắng, thậm chí lúc này còn có chút hối hận khi đã nói những lời đó ra.
Vì vậy, tôi quyết định không gây khó dễ cô ấy nữa.
“Tôi... có thể đồng ý với cậu…”
Tuy nhiên, ngay khi tôi đã từ bỏ ý định này thì đột nhiên Bạch Tuyết Nghênh lại quay lại và gật đầu nghiêm túc với tôi.
Sau đó, cô ấy tiếp tục nói: “Nhưng... phải đợi con gái tôi ngủ đã thì mới được...”
Nói xong, cô ấy khởi động xe ngay lập tức.
“Thôi được, vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Tôi vui vẻ yên tâm gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi Bạch Tuyết Nghênh.
Bây giờ là buổi tối, nếu như muốn đợi sau khi con gái ngủ thì vẫn còn một khoảng thời gian dài.
Thành thật mà nói, tôi thực sự sợ tôi sẽ không thể chịu đựng được mà bây giờ sẽ…
“Đến nhà trẻ đón con gái tôi trước đã.”
...
Cứ như vậy, Bạch Tuyết Nghênh lái xe đưa tôi đến trường mẫu giáo của con gái cô ấy và đưa cô con gái hơn ba tuổi lên xe.
Cô con gái giống Bạch Tuyết Nghênh y như đúc, đôi mắt to tròn long lanh như nước, mái tóc đen óng ả, nước da trắng ngần, trông đáng yêu như một con búp bê vậy.
“Mẹ ơi, chú này là ai vậy ạ?” Cô bé nhìn thấy tôi đang ngồi ở ghế phụ nên vội vàng hỏi Bạch Tuyết Nghênh.
“Chú Ngô là đối tác của mẹ, đã giúp mẹ một ân huệ lớn nên tối nay mẹ sẽ mời chú ấy ăn tối.” Bạch Tuyết Nghênh quay đầu lại, cười cười giải thích với con gái đang ngồi ở ghế sau.
“Ôi! Cháu chào chú Ngô ạ! Cháu cảm ơn chú ạ!” Cô bé nhanh chóng chào hỏi tôi rất lễ phép.
“Chào cháu! Không cần phải khách sáo đâu!” Tôi nở nụ cười và gật đầu với cô bé.
Cô bé này quả thật rất đáng yêu, khó trách Bạch Tuyết Nghênh lại thương cô con gái này đến như vậy.
“Mẹ ơi, chúng ta sẽ mời chú ăn tối ở đâu ạ? Hay là chúng ta đến KFC ăn một bữa thịnh soạn được không mẹ? Chú Ngô đã giúp đỡ mẹ cho nên phải cảm ơn chú Ngô thật đàng hoàng mới được!” Lúc này cô bé đã di chuyển ánh mắt lên trên người Bạch Tuyết Nghênh với vẻ mặt đầy sự chờ mong nói với cô ấy.
Rất rõ ràng, cô bé rất thích KFC.
“Được rồi, vậy thì đi ăn KFC nhé!” Bạch Tuyết Nghênh không hề do dự mà đã trực tiếp đồng ý yêu cầu của cô bé này.
Nói xong, cô ấy lái xe đưa chúng tôi đến KFC...
...
Sau khi ăn một bữa thịnh soạn ở KFC xong, chúng tôi lại đến chơi ở khu vui chơi, mãi cho đêm khuya mới trở về.
Trên đường trở về tôi là người lái xe. Chắc hẳn cô bé đã mệt lắm rồi nên đã ngủ thiếp đi trong lòng Bạch Tuyết Nghênh.
Cuối cùng, tôi lái xe vào khu chung cư của họ và đến nhà của hai người họ...