Tút... tút.. tút...
Ngay lúc này, Liễu Tâm Thuần bỗng nhiên gọi điện thoại cho ai đó.
"A lô, em gái, ngày mai chị đến ở với các em nhé."
Nghe cô ta lên tiếng, tôi biết cô ta đang gọi điện thoại cho em gái mình, Liễu Tâm Viện.
"Sao vậy chị? Chị cãi nhau với anh rể à?"
Bởi vì lúc này đang là nửa đêm, tôi có thể nghe rõ âm thanh của Liễu Tâm Viện trong điện thoại của vợ tôi.
"Không phải, chỉ là muốn sang đó thăm bọn trẻ thôi." Liễu Tâm Thuần thờ ơ trả lời Liễu Tâm Viện.
"Chị, chị đừng có lừa em nữa, chắc chắn là chị cãi nhau với anh rể. Bây giờ chị ở đâu, có cần em qua đón không?" Liễu Tâm Viện hơi lo lắng hỏi Liễu Tâm Thuần.
Thật không ngờ, cô gái nhỏ Liễu Tâm Viện này lại rất biết quan tâm đến người khác.
"Được, em cứ tới thẳng nhà chị đón chị là được."
Sau khi nói xong, Liễu Tâm Thuần cúp điện thoại.
Tiếp theo, cô ta rời giường thay quần áo.
Tôi mở hé mắt, nhìn thấy cô ta tức giận sửa soạn hành lý của mình. Xem ra, cô ta định ở bên ngoài rất lâu.
Thấy vậy, tôi đột nhiên giật mình, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất!
Bởi vì con chíp theo dõi và định vị mà tôi vừa mua vẫn chưa được gắn vào điện thoại di động của Liễu Tâm Thuần!
Nếu cô ta đi rồi, ngay cả cơ hội động vào điện thoại di động của cô ta tôi cũng không có!
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng ngồi dậy, xỏ dép lê đi đến sau lưng Liễu Tâm Thuần.
"Vợ, vẫn còn giận anh à?"
Tôi ôm Liễu Tâm Thuần vẫn đang vội vàng sửa soạn quần áo từ sau lưng, hỏi cô ta với giọng điệu nhận lỗi.
Không còn cách nào khác, để cô ta không đi vào lúc này, để thành công gắn được con chíp, tôi vẫn phải làm một số chuyện trái với lương tâm của mình, phải đóng kịch.
"Cút đi! Bây giờ anh mới biết tôi tức giận hả? Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho anh, anh ở đâu?" Liễu Tâm Thuần đẩy hai tay tôi ra, lạnh lùng nói với tôi.
Tôi có thể nhìn ra, thái độ của cô ta rất kiên quyết.
"Vừa nãy anh thật sự đang tiếp khách hàng, mối làm ăn này không thể bỏ đươc, dù sao chúng ta còn phải nuôi cục cưng...." Tôi không rút lui khi thấy khó khăn mà lại tiến lên ôm lấy Liễu Tâm Thuần, dùng âm thanh dịu dàng nói vào tai cô ta.
Tuy rằng những lời tôi nói với cô ta đều trái với lương tâm của tôi, nhưng tôi lại khồng hề thấy áy náy mà còn cảm thấy hơi sảng khoái.
Muốn đối phó với loại phụ nữ thay lòng đổi dạ này, bạn không nên dùng phương pháp thông thường!
Vì vậy, sau khi tôi nói xong, Liễu Tâm Thuần còn chưa kịp đẩy tay tôi ra, tôi đã trực tiếp bế cô ta lên từ phía sau rồi ném mạnh cô ta xuống đệm giường!
"Ngô Song! Anh muốn làm gì? Đừng chạm vào tôi!" Trên gương mặt của Liễu Tâm Thuần hiện lên sự tức giận, cô ta quát lên với tôi.
...
Đương nhiên, tôi không thể không chạm vào cô ta.
Bởi vì nếu muốn cô ta ở nhà thì tôi nhất định phải dùng một vài biện pháp cần thiết!
"Ưm..."
Tôi không ngừng tiến công, ban đầu Liễu Tâm Thuần vốn không ngừng giãy giụa, sau đó cô ta cũng dần dần trở nên phối hợp...
...
Sau nửa tiếng, cả hai chúng tôi đều bị đánh bại.
"Chồng à, anh như vậy từ sớm thì có phải tốt hơn rồi không..."
Cả người Liễu Tâm Thuần không còn sức lực. Cô ta nằm liệt ở một bên, nghiêng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt mê ly, thở dốc nói.
Rõ ràng là cô ta đã được tôi cho ăn no.
Loại phụ nữ này thật là kỳ lạ, nhẹ không ưa chỉ ưa nặng!
"Còn không mau gọi điện thoại cho Tiểu Viện bảo em ấy đừng đến đón nữa, hơn nửa đêm rồi đó..." Tôi âm thầm cười cười, nhắc nhở cô ta.
Nếu như không có gì bất ngờ, lúc này, có lẽ cô nhóc Liễu Tâm Viện cũng sắp đến rồi.
"Ừ ừ..."
Liễu Tâm Thuần gật đầu, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Liễu Tâm Viện.
Tút... Tút... Tút...
"A lô, em gái, không cần qua đây đâu nhé, chị không sao nữa rồi."
Sau khi điện thoại được kết nối, Liễu Tâm Thuần vội vàng nói với Liễu Tâm Viện ở đầu bên kia.
"Được... được... chị..."
Nhưng mà, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến những âm thanh ngắt quãng của Liễu Tâm Viện.
"Em gái, có phải em lại ra bên ngoài với người đàn ông khác đúng không?" Liễu Tâm Thuần nhíu chặt lông mày, chất vấn Liễu Tâm Viện.
Bởi vì ai cũng có thể nghe ra lúc này Liễu Tâm Viện đang làm gì.
"Là... là bạn trai của em... Chị... Em cúp trước đây."
Tút tút tút…
Ngay sau đó, điện thoại bị Liễu Tâm Viện cúp ngang.
"Chồng à, anh nhìn con nhóc này mà xem! Sau khi ra nước ngoài về, nó lại biến thành cái dáng vẻ này! Nếu biết sớm, lúc trước em đã không để nó ra nước ngoài!" Lúc này, Liễu Tâm Thuần quay đầu lại, oán giận nói với tôi.
Khò... khò...
Nhưng tôi không phản ứng lại mà giả vờ ngủ thiếp đi, ngáy liên tục...
"Đồ con lợn chết tiệt..."
Sau khi thấy tôi ngủ, cô ta chửi vài câu rồi tắt đèn, bên tai nhanh chóng truyền đến tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tôi đợi nửa tiếng, sau khi xác định cô ta đã ngủ say, tôi bắt đầu kế hoạch theo dõi của mình, gắn con chíp theo dõi và định vị mỏng dính vào thẻ sim điện thoại của cô ta.
Độ chính xác của chíp theo dõi và định vị này có thể lên đến mười mét, cũng có nghĩa là sau này, cho dù cô ta đi đến bất kỳ nơi nào, tôi cũng có thể nắm được trong tay.
Ôi, chuyện đến nước này, tôi cũng không còn cách nào khác.
Người bình thường rất khó tưởng tượng được, khi tín ngưỡng mà một người luôn hướng tới hoàn toàn sụp đổ, trong lòng người đó sẽ có loại cảm giác bất lực và tuyệt vọng, từ đó sinh ra lòng báo thù vô cùng dứt khoát và kiên định!
...
Ngày hôm sau, tôi đưa Liễu Tâm Thuần đi làm rồi mới tới công ty của mình, bắt đầu bận rộn thiết kế dự án xây dựng sân vận động.
Nói là công ty, thật ra đó chỉ là một phòng làm việc rộng khoảng một trăm mét vuông do tôi tự thuê.
Mấy ngày nay, tôi dự định tuyển dụng hai ba thực tập sinh tốt nghiệp đại học tới làm, vừa bồi dưỡng bọn họ, vừa hoàn thành mấy cái dự án mà Tần Sở Thiên đưa cho tôi ngày hôm qua.
Còn về dự án xây dựng sân vận động, tôi phải đích thân kiểm soát toàn bộ quá trình tiến hành mới được, chỉ có như vậy, hy vọng lấy được dự án này mới càng lớn.
Dự án này rất quan trọng đối với tôi và Bạch Tuyết Nghênh, vì vậy, chúng tôi không thể bỏ lỡ.
Sau khi bật phần mềm đồ họa máy tính lên, tôi vừa xem vừa liên tục sửa bản phác thảo được vẽ trên bản thảo giấy trước đó một cách tỉ mỉ, mỗi một nét vẽ đều vô cùng có tính thử thách đối với thiên phú thiết kế của nhà thiết kế.
...
Cốc cốc cốc...
Đúng lúc tôi đang hoàn toàn đắm chìm vào công việc, đột nhiên, cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ.
"Mời vào." Tôi dừng tay, hắng giọng nói với người ở ngoài cửa.
Cánh cửa từ từ được đẩy ra, tôi ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại là cô em vợ Liễu Tâm Viện...
"Tiểu Viện?" Tôi chau mày lại, hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tâm Viện.
"Sao thế? Không chào đón em sao?" Liễu Tâm Viện cười dịu dàng đi tới, híp mắt hỏi tôi.
"Không phải không chào đón, chỉ là không rõ em tới đây để..." Tôi nhìn thấy trong tay Liễu Tâm Viện cầm laptop, không hiểu rõ ý định của cô ta.
"Anh rể, anh quên rồi sao? Em cũng học thiết kế đó! Cho nên em suy nghĩ kỹ rồi, sau này em sẽ tới công ty của anh làm việc, tiền lương thì tự anh xem thế nào rồi trả là được, đương nhiên, anh không trả cũng chẳng sao."
Liễu Tâm Viện uốn éo cơ thể đi đến chiếc bàn làm việc đang trống ở bên cạnh tôi, vừa laptop ra vừa nháy mắt nói với tôi.