Ngày hôm sau, tại phòng khách tầng 1 của Vũ Gia.
“Du học? Cháu có biết mình đang nói gì không?” – Bà nội giật nẩy mình khi nghe câu từ phát ra từ miệng Vũ Hạo.
“Con có biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi không? Đã làm tổng giám đốc được bao nhiêu năm rồi, đột nhiên lại muốn đi du học?” – Cả Vũ Ngưng cũng không khỏi bàng hoàng.
Vũ Hạo nghiêm túc thể hiện sự quyết tâm của mình: “Con năm nay 27 tuổi, đã làm giám đốc được hơn năm năm. Nhưng thật sự con vẫn muốn đi du học. Việc du học sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của VEQ sau này”
Vũ Ngưng thở dài, dù sao cũng nên tôn trọng quyết định của Vũ Hạo: “Hai đứa định khi nào đi? Đi bao lâu?”
Vũ Hạo hơi thấp giọng: “Không phải hai. Chỉ có một mình con đi thôi ạ”
Bà nội nghe câu đó xong, xém rớt cả tách trà nóng trong tay. Bà tròn mắt nhìn anh, thật sự không hiểu nổi đứa cháu của mình nữa. Ngày thường lúc nào cũng quấn quýt bên Lâm Nhĩ Tích, một tiếng Tiểu Tích Tích, hai tiếng cũng là Tiểu Tích Tích, vậy mà bây giờ nỡ ra đi bỏ mặt con bé.
“Chuyện này, không thể...” – Bà nội chưa kịp nói xong, Lâm Nhĩ Tích đã tự mở cửa đi vào. Hôm nay thần sắc của cô có đỡ hơn hôm qua một chút, tâm trạng cũng khấm khá hơn. Có lẽ là do Lâm Long Đỉnh đã nói gì đó với cô suốt cả đêm hôm qua.
“Không sao đâu bà nội. Chuyện này con cũng đã ông ý” – Lâm Nhĩ Tích nhỏ giọng, cúi nhẹ đầu rồi lại ngồi kế bên Vũ Hạo.
Bà nội cau mày: “Con thật sự là không muốn đi?”
Lâm Nhĩ Tích cười gượng: “Chồng con là đi du học, con đi theo thì có ích gì chứ? Huống hồ ở đây còn rất nhiều việc để giải quyết, làm sao con nỡ bỏ đi chứ”
Bà nội và Vũ Ngưng nhìn nhau không nói tiếng nào. Nếu cả hai đã quyết định như vậy, họ còn gì để nói nữa chứ.
\(ngăn cách\)
Buổi tối, trong phòng của Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích ngồi thẩn thờ trên chiếc ghế bành nhìn ra ban công rộng lớn, trống trải. Ánh trăng tròn soi vào gương mặt diễm lệ, như soi luôn cả những tâm tư rối bời trong lòng cô.
Vũ Hạo bước ra từ phòng tắm, mặc quần âu với áo sơ mi trắng đơn thuần, vài cúc áo đầu còn không thèm cài lại, toát lên mình một vẻ phong lưu thoát tục đến mê hồn. Anh nhẹ nhàng bước đến, dang hai cánh tay vạm vỡ ôm lấy Lâm Nhĩ Tích từ phía sau, cô hơi bất ngờ quay đầu lại, thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt si mê.
“Có chuyện gì sao?”
“Tiểu Tích Tích, tối hôm nay tôi không phải là Vũ thiếu gia, em cũng không là Lâm tiểu thư, chúng ta chỉ là hai người bình thường không danh không phận. Tôi đưa em tới một nơi, giúp em quên hết muộn phiền, có được không?”
Lâm Nhĩ Tích trầm ngâm một hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu: “Được”
Sau đó, Lâm Nhĩ Tích dùng đồ nghề của mình bắt một mốc sắt lớn trên thành ban công, Vũ Hạo mang bao tay da một tay vịn chặt sợi dây, một tay ôm eo Lâm Nhĩ Tích: “Sẵn sàng chưa?”
“Rồi!”
Cô vừa dứt lời, Vũ Hạo nhanh chóng đu dây xuống một cách thuần thục. Cả hai cùng leo tường trốn ra ngoài, bên ngoài đã có sẵn chiếc BMW mui trần màu đỏ được Uy Vũ chuẩn bị sẵn. Anh nhanh nhảu mở cửa, làm đông tác mời cô lên xe rồi qua chỗ tài xế phóng xe đi cái vèo.
Chiếc mui trần đỏ chạy băng băng trên đường cao tốc, gió thổi mạnh làm những lọn tóc tuyệt đẹp của Lâm Nhĩ Tích bay bay trong đó, lúc tách rời, lúc cuốn vào chiếc khăn choàng xanh đen trên cổ cô. Vũ Hạo vừa lái xe, chốc chốc lại quay sang nhìn trộm, cảnh tượng này thật giống với lần đầu họ gặp nhau. Cô vẫn đẹp như ngày nào, anh cũng vẫn si mê cô như ngày nào.
Lâm Nhĩ Tích quay sang lườm anh: “Tập trung lái xe đi chứ!”
Vũ Hạo giở trò: “Em đẹp như vậy thật sự không tập trung nổi. Cứ như mỡ treo miệng mèo”
Lâm Nhĩ Tích tỏ thái độ, nhưng thực chất bên trong ngại đến tim gan rạo rực. Cái tên này vẫn dẻo mồm dẻo miệng như ngày nào. Để tránh bị phát hiện, cô bẻ sang chủ đề khác: “Mà lúc nãy anh đu dây thuần thục quá nhỉ? Nếu đi làm trộm cũng kiếm được không ít đâu”
Vũ Hạo nghiêng đầu cười gian: “Tôi đúng là rất có tư chất làm trộm, có thể trộm được mọi thứ. Nhưng thứ tôi muốn trộm nhất là...trái tim em!”
Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt không nói tiếng nào. Ngốc ạ, rõ ràng anh đã lấy mất trái tim tôi rồi mà!