Nghe Lâm Nhĩ Tích nói, Uy Vũ phun hết ngụm cà phê trong miệng, tay làm rớt cả tách xuống sàn. Anh tức giận: "Rốt cuộc cô đã bỏ thuốc gì?"
Nhân viên nữ run rẩy: "Không,...không có..."
Lâm Nhĩ Tích chống một tay lên cằm, cười thích thú: "Nếu không có, vậy cô uống thử cho tôi xem"
"Tôi..."
"Haizzz...nếu cô không dám uống, vậy chứng tỏ là có thứ gì không sạch sẽ rồi. Trợ lí Uy, gọi cho tổng giám đốc..."
Nhân viên nữ giật mình đưa tay nhận lấy tách cà phê, miệng lắp bắp: "Tôi uống! Tôi uống!" \- Nói rồi cô ấy đưa tách cà phê lên miệng cố uống thật nhanh.
"Thưa...tôi xin phép ra ngoài"
Lâm Nhĩ Tích cong môi: "Được, đi đi"
Sau khi nhân viên nữ ra khỏi phòng, Lâm Nhĩ Tích cầm chiếc điện thoại bấm bấm mấy cái: "A Trạch, theo dõi cô gái vừa bước ra khỏi phòng tôi"
"Rõ"
Uy Vũ tròn mắt: "Cô...gài cả người vào công ty?"
"Cái gì mà gài? Nói năng thật khó nghe. Là ba nuôi sợ tôi ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, nên cho A Trạch và A Trác theo bảo vệ thôi" \- Lâm Nhĩ Tích lý sự.
Uy Vũ nuốt nước bọt, ba nuôi sợ bên ngoài cô bị người ta ức hiếp nên cho người theo bảo vệ, hay sợ bên ngoài cô ức hiếp người ta nên cho người can ngăn?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Buổi tối, ở phòng khách tầng 1, Vũ Gia.
Lâm Nhĩ Tích ngồi chéo chân, tay gọt trái cây vô cùng tỉ mỉ: "Bà nội, ăn một miếng đi"
Bà nội vui vẻ nhận lấy miếng táo, tấm tắc khen ngợi: "Táo này đúng là rất ngon"
Hà Thanh Trà ngồi đối diện ra vẻ tự hào: "Cây táo này là do chính tay mẹ cháu trồng. Không có thuốc, lại rất trĩu quả"
Lâm Nhĩ Tích cười khinh, từ khi nào mà Tình Tranh lá ngọc cành vàng lại tự tay trồng táo vậy? Hà Thanh Trà, cô qua mặt được tôi chắc?
Lâm Nhĩ Tích còn chưa kịp phản đối, bà nội đã lên tiếng trước: "Táo này đúng là rất ngon, nhưng nói là mẹ của cháu tự tay mua đến sẽ đúng hơn đó...cháu dâu"
Hà Thanh Trà im bặt, lời nói dối nhỏ xíu này mà cũng bị lộ tẩy
"Hình như Vũ Hưng về rồi, có lẽ cháu cũng nên về phòng chăm sóc cho chồng mình ấy nhỉ?" \- Bà nội vừa ăn táo vừa nói, ánh mắt chưa từng liếc sang Hà Thanh Trà.
Hà Thanh Trà lập tức đứng dậy: "Bà nội, vậy cháu xin phép đi trước" \- Nói rồi cô ta nhanh chóng rời đi. Chắc là cũng hiểu có người đuổi khéo.
Sau khi Hà Thanh Trà rời đi, bà nội thở dài một tiếng: "Cùng là chị em, sao con bé kia lại không được như cháu ấy nhỉ?"
Lâm Nhĩ Tích cười cười: "Cháu cũng không phải loại tốt lành gì đâu, bà nội"
"Ta biết chứ"
Nghe xong ba chữ đó, cô dừng gọt trái cây, tròn mắt nhìn bà lão trước mặt. Không lẽ bà ấy biết hết tất cả?
Bà nội móc từ trong tủ hai tập tài liệu, một mỏng một dày.
"Đời tư của Thanh Trà từ nhỏ đến lớn đều ở đây. Tiểu thư danh gia vọng tộc, hống hách, kiêu ngạo, đánh nhau, học hành chểnh mảng, thậm chí...giết người.
Còn cháu, Nhĩ Tích, sinh ra trong nhà kho của Hà Gia, sống như một người ở đến năm 5 tuổi thì không có thông tin. Năm 26 tuổi đột nhiên trở lại làm Nhị tiểu thư. Cháu nói xem, còn điều gì A Khiết này chưa biết?"
Lâm Nhĩ Tích cong môi gian tà, cảm thấy rất thú vị. Đúng là không thể xem thường người đứng đầu nhà họ Vũ được.
"Bà nội, đúng là không gì có thể giấu được bà"
Bà nội nhếch mép: "Nói cho ta biết, 21 năm đó cháu ở đâu? Tại sao cháu lại trở lại?"
"Nếu cháu không muốn nói, ta sẽ không ép mà tự mình điều tra..."
Lâm Nhĩ Tích cướp lời: "Không cần, cháu sẽ nói".
"Thật ra năm 5 tuổi, cháu đã chạy trốn khỏi nhà, cháu không chịu nổi cuộc sống đày đọa đó. Không biết nhân duyên thế nào, cháu đã gặp được bang chủ Lâm Long Đỉnh của Lâm Bang. Sau đó, ông ấy nhận cháu làm con nuôi"
Bà nội giật mình, hàng mày cau chặt: "Nếu vậy, cháu là cô tiểu thư có khả năng hô mưa gọi gió của Lâm Bang?"
Lâm Nhĩ Tích bật cười: "Cái gì mà hô mưa gọi gió, cháu đâu phải là Tôn Ngộ Không". Thật may vì ba không công khai chuyện 2 người con nuôi là siêu sát thủ, nếu không cho vàng cô cũng không dám kể.
"Nghe nói cô tiểu thư đó rất được lòng Lâm Long Đỉnh. Cô ấy thích kẻ nào chết, thì kẻ đó không thể sống. Còn có thể thả ga tiêu xài thẻ đen của Lâm Long Đỉnh mà không cần ông ta cho phép"
Lâm Nhĩ Tích lại thấy rất tức cười, không ngờ trong giới Hắc Đạo, người ta đồn đại về cô như vậy. Mà lời đồn thì không bao giờ đúng. Rõ ràng ba nuôi đã liên kết thẳng tài khoản của cô vào tài khoản của ông ấy, chứ cô đâu có dùng thẻ của ba nuôi.
Đột nhiên bà nội cười phá lên: "À..vì Hà Gia đối xử với cháu vô cùng tệ bạc, nên muốn quay lại báo thù sao?"
Cô cười cười: "Bà nội nói đúng rồi"
Bà nội cười trìu mến, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng: "Ta rất thích những người trung thực. Cả cháu và Mạn Thư đều khiến ta vô cùng hài lòng"
Mạn Thư? Đó không phải là thiếp của Vũ Ngưng sao? Nếu tính ra thì cô ấy mới 35 tuổi, cũng còn rất trẻ đẹp, lần trước ăn cơm còn đứng về phía cô nữa.
Quan trọng hơn hết, cô ấy là người có thể lọt qua tầm mắt của bà nội. Không những không phải người tầm thường, không chừng còn là nhân vật xuất chúng.
Lâm Nhĩ Tích cười lấy lòng: "Bà nội, vậy dì đã kể với bà chuyện gì ạ? Có thú vị như chuyện của cháu không?"
"Không nói cháu nghe đâu"
Cô bắt đầu giở thói nũng nịu, hai tay vịn cánh tay bà nội đẩy đẩy: "Bà nội, kể cháu nghe đi mà ~"
Bà nội cười nham hiểm: "Bây giờ cháu chỉ có hai cách. Một là trực tiếp đi hỏi Mạn Thư, hai là...cho ta một đứa cháu cố, trai gái đều được"
Mặt Lâm Nhĩ Tích đỏ bừng như mận chín. Cô và Mạn Thư không thân thiết, đột nhiên đi hỏi thì người ta sẽ kể ư? Còn cách thứ hai...cách thứ hai...nghĩ đến đã đỏ cả mặt rồi!!!
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên mở ra, Vũ Hạo mặc sơ mi trắng một tay nới lỏng cà vạt, nhìn qua Lâm Nhĩ Tích cười đâm chiêu rồi quay sang: "Bà nội, con có thể mang vợ về được chưa?"
"Tự nhiên, tự nhiên" \- Bà nội cười cười, đưa tay đẩy đẩy hối thúc Lâm Nhĩ Tích.
Theo lẽ thường, cô cũng đứng dậy chào một tiếng rồi nhanh chóng theo anh. Trước mặt mọi người, hai người lúc nào cũng tỏ ra tình cảm mặn nồng như vậy. Sau lưng thì...
Cả hai đi chưa được bao lâu, đại quản gia đã vào phòng báo cáo: "Lão phu nhân, đã chuẩn bị xong hết rồi"
"Nhớ phải gấp đôi liều lượng, con bé kia cứng đầu lắm"
"Vâng"