Rời khỏi mộ phần bà của An Kỳ cũng đã hơn 16 giờ chiều, sau đó An Kỳ cùng với Trình Hạo Phong đến viếng mộ mẹ của anh.
Hạ Tiểu Hi không đi cùng với An Kỳ mà trở về thăm nhà mình một chuyến, vì cô đi cũng mấy năm rồi ngoài những cuộc gọi video qua điện thoại thì cũng chưa về thăm ba mẹ mình lần nào.
Thừa Mạnh Quân bỗng chốc trở thành kẻ lẻ lôi, nếu anh đi theo Trình Hạo Phong thì có vẻ không hợp lý lắm mà thực chất anh cũng chẳng muốn đi cùng với hai người họ mà là muốn đi cùng với Hạ Tiểu Hi đến ra mắt ba mẹ vợ tương lai.
Nhưng sự đời đâu phải cứ muốn là được, anh phải mặt dày bám riết theo Hạ Tiểu Hi, mặc cho có bị mắng nhiếc, xua đuổi nhưng anh vẫn kiên quyết, một bước cũng không rời khỏi cô nên mới được đi cùng với Hạ Tiểu Hi.
Quả nhiên Trình Hạo Phong nói không sai chút nào "đẹp trai không bằng chai mặt". Vì sự nghiệp rước được Hạ Tiểu Hi về nhà, không biết da mặt anh đã dày thêm bao nhiêu lớp rồi.
Chiếc taxi đừng trước một con đồi nhỏ, Trình Hạo Phong căn dặn tài xế ở đây chờ rồi cùng An Kỳ xuống xe.
Anh cẩn thận nắm tay cô đi ven theo một con đường mòn dẫn đến ngôi mộ nằm trên ngọn đồi.
An Kỳ nhìn xung quanh, theo như suy nghĩ của cô thì đây là một đồi thông nhỏ, nhưng cô chỉ có chút khó hiểu tại sao mộ mẹ của anh lại nằm ở một nơi cô quạnh thế này.
" Chắc em đang thắc mắc tại sao mẹ lại nằm ở nơi hiu quạnh thế này đúng không?"
Nói Trình Hạo Phong luôn luôn thấu hiểu mọi suy nghĩ trong đầu An Kỳ thật sự không sai chút nào, cô chỉ vừa lóe lên chút băn khoăn thì anh đã lên tiếng muốn giải đáp cho cô biết trước rồi.
" Anh lúc nào cũng hiểu em."
Trình Hạo Phong cong môi khẽ cười như ánh trăng khuyết trên bầu trời cao chiếu sáng hằng đêm.
Nhắc đến chuyện này lòng anh chợt đượm buồn, nhưng anh vẫn muốn chia sẻ mọi điều với cô gái của mình, và An Kỳ là người đầu tiên cũng sẽ là người duy nhất.
" Thật ra trước lúc mẹ mất đã để lại tâm nguyện rằng muốn được yên nghỉ ở nơi đây. Vì đây là nơi lần đầu tiên mẹ gặp ba, gắn kết họ nên duyên vợ chồng. Tiếc là, mẹ một lòng chung tình vậy mà bà mới mất chưa bao lâu ông ấy đã tái hôn với một người đàn bà chẳng ra gì."
Ai cũng nói anh giống ba, là một người đàn ông lạnh lùng, vô cảm nhưng thật ra không hẳn là như vậy.
Tuy bề ngoài luôn lạnh nhạt, nhưng sâu trong lòng anh là một con người ấm áp, có một trái tim dào dạt tình cảm, mang đến mọi yêu thương chân thành nhất dành riêng cho những người được anh đặt trong lòng.
" Chắc bây giờ bác trai cũng ân hận lắm rồi. Mọi người đều có quyền cần nhu cầu hạnh phúc cho bản thân mình mà, vậy nên nếu có thể tha thứ được thì anh hãy bỏ qua mọi chuyện, đừng để trong lòng nữa."
Trình Hạo Phong chợt dừng bước, anh ngắm nhìn An Kỳ vài giây sau đó lại đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
" Anh thật may mắn khi có em bên cạnh. Anh có được tiểu Kỳ là quá đủ rồi."
An Kỳ mím môi cười ngại ngùng, giơ tay đánh lên ngực anh một cái rồi ngượng nghịu cất lời.
" Anh đúng là bá đạo, ở đâu cũng tự tiện làm càn được hết."
" Ai bảo em gọi anh là đại ma vương. Đã là đại ma vương thì ở đâu cũng có thể tự ý phóng túng."
" Được rồi được rồi, đại ma vương muốn thế nào thì thế ấy, thần thiếp không dám chống đối. Nhưng mà nếu đại ma vương muốn đứng đây chờ trời tối thì cứ tiếp tục, em đi đây."
" Được rồi được rồi, đại ma vương muốn thế nào thì thế ấy, thần thiếp không dám chống đối. Nhưng mà nếu đại ma vương muốn đứng đây chờ trời tối thì cứ tiếp tục, em đi đây."
An Kỳ tinh nghịch nói rồi thản nhiên tiến về phía trước.
" Nha đầu chờ anh, đường trơn cẩn thận kẻo ngã bây giờ."
Vừa đi vừa nghịch ngợm suốt chặn đường cũng đến được ngôi mộ nhỏ nằm trên đỉnh đồi.
Trình Hạo Phong đi trước nắm tay An Kỳ bước theo sau, đột nhiên anh khựng người lại khi thấy hình bóng người đàn ông tuổi chừng hơn năm mươi đứng trước mộ.
" Sao vậy anh? Người đó là ai?"
" Là ông ấy."
Anh nhẹ giọng trả lời An Kỳ rồi tiếp tục bước đến phía người đàn ông.
" Tôi tưởng ba quên người vợ này rồi chứ."
Trình Hạo Bân quay lại sau khi nghe được câu nói lạnh nhạt của Trình Hạo Phong.
An Kỳ ngay lập tức cúi đầu lễ phép chào ông.
Ba người lẳng lặng đứng nhìn nhau, bầu không khí choáng ngộp đến khó thở.
Trình Hạo Bân đưa mắt nhìn An Kỳ từ trên xuống dưới rồi dừng lại nơi bàn tay vẫn luôn được Trình Hạo Phong nắm chặt, ông nhoẻn miệng cười ôn hòa.
" Hóa ra đây là cô gái khiến con thẳng tay hất đổ cả giang sơn của Trình thị sao?"
" Chuyện Trình thị không liên quan đến cô ấy. Mọi chuyện đều do thằng con hoang của ba gây ra đó chứ. À mà tôi quên mất, ba đâu có đứa con nào khác ngoài Trình Hạo Phong."
" Anh, dù gì cũng đang đứng trước mộ phần của mẹ, anh nói chuyện với bác trai như vậy không nên đâu."
" Ừm... Em mang trái cây sắp ra dĩa hộ anh đi."
" Dạ."
Anh không nghe ai, chỉ nghe vợ, thế nên An Kỳ vừa nhắc nhở xong anh liền chỉnh lại thái độ, hạ giọng xuống để tiếp tục đối thoại với Trình Hạo Bân.
" Chuyện của Trình thị..."
" Ba giao lại cho con."
Trình Hạo Bân nhanh chóng chen ngang lời anh, ông xoay người trở lại, mắt nhìn di ảnh trên bia mộ sau đó mới trầm giọng nói tiếp.
" Ba biết hơn 20 năm qua ba có lỗi với con, vì người phụ nữ đó mà nhiều lần phớt lờ thậm chí còn bạc đãi con, nhưng bây giờ ba cũng đã nhận được quả báo rồi. Còn bà ta đã bị đuổi ra khỏi Trình Gia, không còn nơi nương tựa chắc cũng sớm thân tàn ma dại thôi. Ba biết con khó lòng mà tha thứ cho ba nhưng mong con nghĩ lại cơ nghiệp mấy đời của nhà ta mà quay về giải nguy cho Trình thị được không? Nếu Trình thị sụp đổ ba không còn mặt mũi nào mà gặp lại tổ tiên nơi chín suối nữa."
Trình Hạo Phong nghe thấy tất cả, không sót một chữ nào, nhưng anh vẫn không đưa ra câu trả lời mà chỉ lẳng lặng cùng An Kỳ thắp nhang cho mẹ mình.
" Mẹ nghe thấy ba nói rồi chứ? Mẹ nghĩ con có nên đồng ý với ông ấy không?"
Hỏi thì hỏi vậy nhưng trong lòng anh đã sớm biết được câu trả lời. Mẹ anh yêu người đàn ông này như vậy thì sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn ông ấy chịu đựng khổ sở được chứ.
Trình Hạo Phong nhoẻn miệng cười nhạt, sau đó mới điềm đạm lên tiếng.
" Trời sắp tối rồi ba về trước đi, tôi muốn ở lại với mẹ một chút. Còn chuyện của Trình thị tôi sẽ đứng ra giải quyết, ba cứ yên tâm."
Trình Hạo Bân vui mừng, ông xúc động đến hai mắt đỏ hoe. Trải qua mọi chuyện, cứ tưởng cuộc đời ông đến đây đã không còn gì nữa nhưng thật may mắn khi người con trai này vẫn không bỏ mặt ông, cuối cùng thì ông cũng có thể cam tâm khi nhắm mắt xuôi tay rồi.
" Cảm ơn con, vậy ba về trước, con ở lại trò chuyện với Tử Cầm đi, chắc bà ấy cũng rất nhớ con."
" Đường xuống đồi hơi khó đi hay để em đưa bác xuống nha."
An Kỳ có ý tốt, còn biết lo lắng cho người khác Trình Hạo Bân rất vui mừng khi Trình Hạo Phong được người tâm đầu ý hợp với mình. Nhưng nhìn thái độ của anh đi, lúc nào cũng nắm chặt tay An Kỳ cứ như sợ ai đó đoạt mất vậy nên ông không dám nhận ý tốt đó của cô, vả lại ông cũng không vô dụng đến nổi có thể trèo lên nhưng lại không thể leo xuống.
" Được rồi, ba tự đi được, con cứ ở lại cùng Hạo Phong trò chuyện với mẹ đi. Hôm nay được gặp mặt con dâu chắc là đang vui mừng lắm đó. Ba đi đây."
Trình Hạo Bân ôn nhu nói rồi quay người đi, bóng lưng người đàn ông cô độc dần khuất sau con đường dưới ánh nắng chiều tà.
" Mẹ xem con dâu của mẹ kìa, ngại ngùng, e thẹn đến đỏ hết cả mặt rồi này, trông rất đáng yêu đúng không?"
" Đại ma vương, anh lại trêu em..."
" Mẹ xem mẹ xem, tiểu Kỳ suốt ngày bắt nạt con, còn hứa thay mẹ chăm sóc cho con nhưng thực chất là con phải chăm cô ấy như một đứa trẻ, con dâu của mẹ rất tệ đó mẹ à, nhưng mà bù lại cô ấy yêu con như mẹ yêu ba vậy đó, mẹ thấy con có may mắn không?"
" Không phải không phải đâu, mẹ đừng nghe Hạo Phong nói nhăng nói cuội, là anh ấy suốt ngày ức hiếp con, mẹ không biết đâu anh ấy lúc nào cũng..."
Đồi thông hiu quạnh giờ đây đã tràn ngập tiếng nói cười, cứ Trình Hạo Phong một câu là An Kỳ lại một câu, họ luân phiên vạch tội của nhau rôm rả cả một vùng trời.