" Cạn."
Cả ba người đều uống bia ừng ực, ngon lành như đang thưởng thức nước ngọt.
Riêng Trình Hạo Phong là chỉ uống một ngụm nhỏ.
Anh nhìn An Kỳ tu ngon lành một hơi dài mà khẽ cau mày nhắc nhở cô.
" Tiểu Kỳ, em mới vừa khỏe lại, nên uống ít thôi".
An Kỳ, miệng vẫn còn đang nhấp nháp vị cay cay, đắng đắng, lạnh lạnh từ nước bia mang tới.
Đôi mắt to tròn khẽ híp lại như đang cười với Trình Hạo Phong, xong cô lại uống thêm một ngụm lớn nuốt cái ực xuống cổ họng rồi mới đặt lon bia xuống, nũng nịu trả lời anh.
" Em khỏe rồi, hôm nay anh cho em thoải mái một lần nha... Lâu lắm rồi không được thư giản thế này, em sắp thành bà cô già rồi đây."
Đã nũng nịu thì thôi đi, đằng này còn vùi đầu vào lòng Trình Hạo Phong mè nheo như chú mèo nhỏ, xem như chốn không người mà liên tục phát "cẩu lương" làm cho hai người còn lại đều mang sắc mặt cực kì chán nản.
Đặc biệt là Thừa Mạnh Quân, thấy Trình Hạo Phong liên tục được An Kỳ phô bày tình cảm gần gũi với nhau mà lòng anh cũng ngứa ngáy hết cả lên, trong khi "crush" của anh cũng đang ngồi sờ sờ ngay trước mắt mà cứ như xa cách trên tận mây xanh.
Cuối cùng anh vẫn không cam tâm với cái khoảng cách hiện tại, nên lén lút mon men đến gần Hạ Tiểu Hi hơn, ngồi sát bên cạnh cô chỉ còn thiếu chút nữa là hai cơ thể chạm vào nhau.
Thừa Mạnh Quân khẽ liếc mắt nhìn nhìn bàn tay trắng nõn đang đặt trên đùi, chỉ là muốn nắm lấy bàn tay mềm mại ấy một lúc thôi mà tim anh đã đập bang bang trong lồng ngực cứ như sắp vọt ra ngoài tới nơi.
Sau bảy bảy bốn chín lần suy nghĩ đắn đo, tự lấy dũng khí cho bản thân mình thì anh cũng quyết định nhanh chóng nắm tay Hạ Tiểu Hi, dùng ngón cái xoa xoa nhẹ nhàng mu bàn tay cô rồi nghiêng qua cười cười nịnh nọt.
Hạ Tiểu Hi đương nhiên là bị một phen bất ngờ rồi, nhưng lần này cô không phản kháng nữa mà chỉ lẳng lặng cầm lon bia lên uống một ngụm, đôi gò má xinh xinh lúc này chẳng biết là đang đỏ vì hơi men hay vì ngại ngùng, nhưng nhìn nét mặt này của cô khiến trái tim Thừa Mạnh Quân bất giác lại lệch nhịp.
" Đại ma vương, anh xem, họ nắm tay rồi kìa..."
An Kỳ vẫn còn ngồi yên ắng trong lòng Trình Hạo Phong, âm thầm lặng lẽ thăm dò cặp đôi "gà bông" đang mang một tình yêu hồn nhiên, trong sáng như tuổi mới lớn, ngại ngại ngùng ngùng thể hiện tình cảm.
" Em đúng là nghịch ngợm."
Trình Hạo Phong cưng chiều véo mũi An Kỳ một cái rồi vòng tay qua eo cô, ôm trọn thân hình nóng bỏng vào lòng.
Có làm thế nào cũng không làm lại hai người họ nên Thừa Mạnh Quân chỉ dừng lại ở cái nắm tay nhẹ nhàng, không dám tiến xa hơn thêm bước nữa, kẻo lại chọc giận "nữ ma đầu" thì khổ thân.
Những ngón tay thon dài của Thừa Mạnh Quân vẫn đan vào những ngón tay tay mềm mại của Hạ Tiểu Hi, đây là cơ hội "ngàn năm có một" nên anh nào dám bỏ lỡ giây phút nào chứ.
Bữa tối vẫn chưa ăn mà lại uống bia nhiều quá khiến bụng Thừa Mạnh Quân có hơi cồn cào, nhìn mấy lát thịt nướng bị cháy xém tuy không được ngon cho lắm nhưng anh đã nói ăn thì nhất định sẽ ăn, nên vẫn rất tự nguyện gắp một miếng bỏ vào miệng.
" Nè, anh bị điên à? Thịt cháy đen như vậy mà còn ăn, mau nhả ra đi."
Hạ Tiểu Hi cau mày, nghiêm giọng với Thừa Mạnh Quân rồi lấy một miếng khăn giấy hứng trước miệng để anh nhả miếng thịt trở ra. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy gì mà chỉ thấy nụ cười dịu dàng của Thừa Mạnh Quân dành cho mình.
" Anh nuốt rồi. Lúc nãy em nói ai để thịt cháy thì phải ăn hết mà, còn phạt uống thêm ba lon, bây giờ anh uống thêm hai lon nữa là đủ nha, anh không có làm trái ý của em."
Nói rồi Thừa Mạnh Quân khui tiếp một lon bia, tu ừng ực hai hơi đã hết sạch lon bia khiến cả An Kỳ và Hạ Tiểu Hi trố mắt lên nhìn với nét mặt không thể nào tin nổi.
Chưa dừng lại ở lon thứ hai, Thừa Mạnh Quân tiếp tục khui lon thứ ba nhưng đã bị Hạ Tiểu Hi ngăn lại. Cô đoạt lấy lon bia ra khỏi tay anh rồi đanh giọng lên tiếng.
" Không được uống nữa."
" Nhưng mà lúc nãy em nói..."
" Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Anh ăn đi, một chút rồi uống nữa."
Hạ Tiểu Hi đặt lon bia xuống thảm rồi gắp cho Thừa Mạnh Quân một miếng thịt không bị cháy, tận tay đút vào miệng anh.
Lần đầu tiên nhận được sủng ái, Thừa Mạnh Quân lòng vui như mở hội, anh vừa ăn vừa tấm tắc mỉm cười.
Cả Trình Hạo Phong và An Kỳ đều thầm cười khúc khích, vui mừng cho Thừa Mạnh Quân vì sau bao "khổ cực" thì Hạ Tiểu Hi cũng chịu đón nhận tình cảm của anh rồi.
" Nào, chúng ta cùng nâng ly lên. Chúc mừng cho Tiểu Quân và Tiểu Hi cuối cùng cũng chính thức thừa nhận tình cảm của mình rồi, chúc mừng chúc mừng. "
An Kỳ ngay lập tức khoáy động bầu không khí, cô tích cực nâng lon bia lên hưởng ứng đầu tiên.
Mặc dù Hạ Tiểu Hi vẫn còn rất ngại ngùng nhưng cô đã không phủ nhận nữa, thay vào đó là nụ cười dịu dàng rồi cùng cụng lon với An Kỳ.
" Cuối cùng thì chúng ta đều tìm được bến đỗ để nương tựa rồi, nhưng mà đỏ tình thì đen bạc. Chúng ta không cờ bạc nhưng con đường công việc thì quá đen đủi, Tiểu Hi, giờ mình đã không còn làm việc cho Trình thị nữa vậy sắp tới cậu định làm gì?"
" Chị định rút khỏi ngành giải trí luôn sao? Không có Trình thị thì vẫn còn Cửu Phong của anh hai mà. Nơi đó, có đại ma vương lo, sau này sẽ không ai dám bắt nạt chị nữa."
Sau mấy lời nói cực kì vô tư của Thừa Mạnh Quân là sắc mặt đầy vạch đen của Trình Hạo Phong và ánh mắt bất ngờ của An Kỳ đang dành trọn cho anh.
Đây là lần thứ hai lời nói dối của anh bị lật tẩy nên làm sao tránh khỏi áy náy, ngay lập tức anh cong môi cười nịnh nọt rồi nhỏ giọng giải thích với An Kỳ ngay.
" Thật ra không phải anh cố ý muốn nói dối em, tại anh sợ, nếu nói tập đoàn Cửu Phong là của anh thì em sẽ không nhận lời đến Cửu Phong. Tính cách của em thì em cũng rõ mà, em đâu có muốn nhận sự giúp đỡ của ai nên anh làm sao dám nói thật, mà mặc dù đã nói dối rồi nhưng em vẫn không đồng ý."
Vừa nói hết câu cũng là lúc Trình Hạo Phong nhận được một nụ hôn ngọt ngào từ đôi môi mềm mại của An Kỳ truyền đến bờ môi mỏng của mình.
Nụ hôn thoáng qua cứ như thay cho một lời cảm ơn, cô nhìn anh, ánh mắt ánh lên những tia sáng hạnh phúc cùng với sự mãn nguyện.
" Hóa ra từ đầu anh vẫn luôn âm thầm lo nghĩ cho em, vậy mà em cứ cố chấp. Nếu em không quá cứng nhắc, quá chủ quan thì có lẽ chuyện tồi tệ đó đã không diễn ra."
" Được rồi được rồi, nha đầu ngốc, em không được nghĩ ngợi lung tung nữa. Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại, đừng làm ảnh hưởng đến tương lai. Từ giờ về sau đã có anh kề vai sát cánh bên em, sẽ không có chuyện gì làm em phải lùi bước trên con đường nghệ thuật em chọn."
Trình Hạo Phong ôm thật chặt An Kỳ vào lòng, ngọt ngào dỗ dành cô, Hạ Tiểu Hi cũng góp lời tránh để cô cảm thấy không vui vì nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
" Anh Hạo Phong nói đúng rồi đó, Lý An Kỳ từ giờ về sau đã có chỗ dựa vững chắc, cùng với tài năng nổi bật của cậu thì còn sợ không thành công sao. Vả lại chuyện của Trình thị cũng đâu có ảnh hưởng gì đến hình ảnh của cậu, chỉ là thay đổi một nơi làm việc mới thôi mà. Chúng ta cùng nhau bắt đầu lại."
An Kỳ mỉm cười, sau đó cô phấn khởi nói:
" Em cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng mà em đã có dự định riêng cho mình rồi, nên mọi người đừng lo."
" Dự định riêng?"
" Ừm." . Truyện Việt Nam
" Em định làm gì? Em không đến Cửu Phong thật sao?"
Mọi người đều bị An Kỳ đưa vào bất ngờ vì quyết định của cô, đặc biệt là Trình Hạo Phong, sắc mặt anh đã lộ rõ âu lo.
Hiểu được điều đó nên cô nắm tay anh, vui vẻ trấn an tinh thần cho đại ma vương.
" Anh đừng có lo. Tiểu Kỳ không yếu đuối đến mức về quê ở ẩn đâu. Còn dự định gì thì bí mật. Từ từ mọi người sẽ biết."