Mới sáng sớm tinh mơ trời đã lắc rắc mưa. Những giọt nước nhỏ mỏng manh từ bầu trời xám xịt rơi xuống tạt vào tán cây, bông hoa mới nở trong khu vườn thơ mộng.
Mưa rơi lách tách trên lan can ngoài ban công, đọng lại những giọt nước li ti tinh khiết trên những cánh hoa bồ công anh trắng.
Từng cơn gió lạnh thổi vào gian phòng ấm áp, phất phơ nhẹ chiếc rèm cửa màu trắng tinh khôi, làm cho cô gái đáng yêu đang ngồi lướt iPad trên giường thoáng rùng mình, nhưng những tin tức sáng nay lại khiến An Kỳ chẳng mảy may đến chút cảm giác lành lạnh kia mà chỉ chăm chú xem bảng tin.
《Chủ Tịch tập đoàn Trình thị biến thành kẻ tàn phế chỉ sau một đêm.》
" Bị đánh gãy tay, chắc là lại do ăn phải đồ không nên "ăn" rồi."
" Người thì cũng đẹp trai nhưng nghe đồn hắn lại là một tên biến thái, người như vậy bị phế một tay là vẫn còn quá nhẹ."
《 Trình Thế Vỹ, Chủ Tịch tập đoàn Trình thị hầu tòa vì tội danh trốn thuế.》
《 Trình thị bên bờ vực phá sản, Trình Hạo Bân cựu Chủ Tịch tập đoàn Trình thị suy sụp hoàn toàn.》
Điểm qua những tiêu đề sáng nay thì đa số đều liên quan đến Trình Thế Vỹ và tập đoàn Trình thị.
An Kỳ nhíu chặt mày suy tư, những chuyện này xảy ra sau khi cô bị tên cặn bã kia làm hại, vậy có khi nào những chuyện này đều liên quan đến "đại ma vương" của cô hay không?
" Trình Hạo Bân, Trình Thế Vỹ,.. Trình Hạo Phong... Sao mình thấy ba cái tên này có liên quan gì với nhau thì phải? Mình sống ở đây cũng hơn ba tháng rồi nhưng chưa từng nghe anh ấy nhắc đến ba mẹ của mình, chẳng lẽ..."
Một suy nghĩ táo bạo chợt xẹt ngang qua đại não khiến An Kỳ liền che miệng kinh ngạc. Hai con ngươi mở to lên, cùng với đó là nét mặt đáng yêu đã lộ rõ sự nghi hoặc. Ngay sau đó lại trở nên nghiêm trọng, đôi mày cánh cung sắc sảo khẽ cau lại suy tư.
" Nếu ba người họ thật sự có mối quan hệ gì đó với nhau thì đại ma vương đã vì mình mà trở mặt với họ sao? Hay bên trong còn có ẩn tình gì khác? Sao Hạo Phong lại chưa từng nói về ba mẹ của anh ấy với mình nhỉ? Thân thế của anh ấy đối với mình vẫn là một mảng mơ hồ, mình có nên hỏi anh ấy không?"
Cùng lúc này Trình Hạo Phong mang điểm tâm lên tới.
Hình ảnh cô gái ngây ngô ngồi xếp bằng trên giường, tay ôm gối, không biết là đang đấu tranh tư tưởng chuyện gì trong đầu mà sắc mặt đanh lại, mày nhíu chặt, miệng nhỏ đỏ xinh thì không ngừng lẩm ba lẩm bẩm chuyện gì đó trông vô cùng buồn cười khiến Trình Hạo Phong chẳng thể nào nhịn nổi.
Anh mang khay thức ăn đặt lên bàn, sau đó tiến tới đứng ngay bên cạnh giường rồi nhưng An Kỳ vẫn chưa hề nhận ra sự tồn tại của anh mà vẫn còn đang tập trung theo đuổi những suy nghĩ trong đầu mình.
Thấy An Kỳ cứ ngồi ngẩn ra, Trình Hạo Phong khẽ cười rồi ngồi xuống, nhanh tay ôm lấy thân hình nhỏ nhỏ đáng yêu vào lòng, An Kỳ bị một phen giật mình, tròn xoe hai mắt kinh ngạc, mùi hương cơ thể quen thuộc khiến cô nhanh chống hoàn hồn trở lại, sau đó liền chu môi lên tiếng.
" Đại ma vương, anh làm em hết hồn."
" Anh vào đây nãy giờ rồi, do em không để ý đến anh thôi. Nói anh biết, em đang nghĩ gì mà trầm tư đến nỗi không nhận ra sự xuất hiện của anh luôn vậy?"
Giọng của Trình Hạo Phong ngọt ngào như đường mật khiến trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô tràn ngập ấm áp.
Miệng nhỏ khẽ cười rồi ung dung ngã đầu ra phía sau, tựa vào hõm vai anh, mặt hơi ngước lên nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang dành những tình yêu thương to lớn cho mình, sau đó cô mới nhỏ giọng lên tiếng.
" Em vừa xem tin tức sáng nay. Những chuyện đó,.. Đều do anh vì em mà làm đúng không?"
" Đó là kết cục xứng đáng mà nó phải nhận khi dám động tới vợ của anh."
Ba từ "vợ của anh" làm cõi lòng An Kỳ lâng lâng vui sướng, cô mím môi cười rồi nhìn Trình Hạo Phong thêm một lúc, sau đó mới dè dặt mở lời muốn hỏi anh về những thắc mắc trong lòng mình.
" Đại ma vương, em có chút chuyện thắc mắc, nó hơi riêng tư một xíu, không biết là có nên hỏi anh hay không..."
" Em hỏi đi. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần là chuyện anh biết, anh đều sẽ nói hết với em."
Ngay sau đó, An Kỳ liền ngồi ngay ngắn lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh, sắc mặt còn vô cùng nghiêm túc làm Trình Hạo Phong cũng căng thẳng theo.
" Em, em, không phải là muốn điều tra anh đâu, nhưng mà em chỉ thắc mắc là chúng ta sống chung cũng khá lâu rồi nhưng sao em chưa từng nghe anh nhắc đến ba mẹ của anh với em... Hay họ biết chúng ta yêu nhau, rồi họ không đồng ý, ba mẹ anh không thích em đúng không?"
Hóa ra chuyện khiến cô vợ ngốc của anh phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lại là chuyện này, Trình Hạo Phong bật cười thành tiếng. Anh xoa xoa đầu An Kỳ rồi ôn hòa trả lời những thắc mắc của cô.
" Mẹ anh mất lúc anh mới năm tuổi. Còn ba anh chính là người em đoán trúng đó."
" Anh biết em đã đoán ra chuyện gì à?"
" Dĩ nhiên, anh là đại ma vương mà. Chút tâm tư của một tiểu bạch thỏ như em mà anh còn không biết sao."
Chỉ nghĩ đến hai cái tên Trình Hạo Bân và Trình Hạo Phong chỉ khác mỗi cái tên thôi thì người ta cũng thừa biết giữa hai người này có quan hệ với nhau rồi nên An Kỳ nghi ngờ cũng là chuyện quá bình thường.
Trình Hạo Phong trả lời trong tâm thế vô cùng thoải mái nhưng sắc mặt An Kỳ đột nhiên lại xụ xuống không vui.
" Nha đầu ngốc, em lại làm sao nữa rồi? Đang không vui chuyện gì?"
" Vậy đã vì em mà khiến anh nảy sinh mâu thuẫn với ba anh..."
" Mẫu thuẫn?"
Trình Hạo Phong cười hiền hòa, anh quên mất nữ nha đầu này có trí tưởng tượng rất phong phú, anh không nên nói chuyện dài dòng sẽ khiến cô suy nghĩ lung tung.
" Anh với ông ấy đã mâu thuẫn với nhau từ 20 năm trước rồi. Mẹ anh mất được một năm thì ông tái hôn, Thục Huệ là vợ thứ hai của ông ấy cũng là mẹ của Trình Thế Vỹ. Những năm đó ông rất bận bịu, thường xuyên đi công tác bỏ anh ở nhà với bà ta. Chắc em cũng biết cái cảnh mẹ ghẻ con chồng mà, những trận đòn roi của bà ta in hằn lên thân xác của anh nhưng đối với anh vẫn chẳng là gì. Nhưng chính sự thờ ơ lạnh nhạt của ông ấy mới khiến anh tổn thương, ông ta thà tin lời người đàn bà đó chứ chưa từng một lần đứng về phía anh. Đến khi anh 16 tuổi thì qua Pháp du học rồi lập nghiệp bên đó luôn, đến 8 năm sau vì quá nhớ quê hương và vì mộ phần của mẹ nơi đây nên anh mới quyết định quay về. Nhưng một lần nữa sự xuất hiện của anh lại trở thành mối nguy của mẹ con bà ta, họ cho rằng anh quay về tranh giành Trình thị nên đã thuê sát thủ ám sát anh, cũng nhờ lần đó mà anh mới gặp được một tiểu nha đầu ngốc nghếch như em."
Trình Hạo Phong cứ tưởng nói ra hết mọi chuyện rồi thì An Kỳ không còn ủ rủ nữa. Nhưng đúng là cô không còn cảm thấy áy náy nữa mà đã chuyển sang đỏ hoe hai mắt, lệ thủy lưng tròng, dọa Trình Hạo Phong thêm một phen bối rối.
Anh áp hai tay lên đôi gò má hồng hồng để cô ngẩng mặt lên đối diện với mình, khẽ giọng hỏi han.
" Sao em khóc, anh nói hết rồi, mọi chuyện đều không liên quan tới em. Trình Thế Vỹ cũng không phải con ruột của ba anh nên anh trừng trị hắn cũng không liên quan gì tới ông ấy cả. Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, đừng khóc mà."
An Kỳ khẽ lắc đầu, cô đưa tay quẹt đi nước mắt trên mi mình rồi đột nhiên lại ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào vòm ngực ấm áp, sụt sịt lên tiếng.
" Em khóc vì thấy thương anh, sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh, bù đắp lại những thiếu thốn trước đây của anh. Em sẽ thay mẹ chăm sóc chu đáo cho anh. Đại ma vương, em thương anh nhiều lắm."
Đôi mắt phượng đã hiện lên những tia đỏ hoe vì xúc động sau những lời nói An Kỳ vừa mang tới.
Cô gái trong sáng, đơn thuần này đã một lần nữa sưởi ấm lại trái tim lạnh giá trong anh, mang cho anh những hương vị tuyệt vời nhất trong cuộc sống này.
" Cảm ơn em, nha đầu ngốc."