Lúc Hạ Tiểu Hi tỉnh lại sau cú ngất xỉu tại buổi chụp ảnh của An Kỳ là đã hơn hai giờ chiều.
Cô mơ màng gượng người ngồi dậy trên chiếc giường bệnh, căn phòng với gam màu toàn màu trắng chủ đạo cùng với mùi thuốc sát trùng, nhìn kim tiêm truyền nước trên tay, Hạ Tiểu Hi chẳng cần suy nghĩ cũng biết bản thân đang ở đâu.
Phòng bệnh vắng vẻ không có ai khác ngoài cô, bỗng dưng cảm giác tủi thân lại ùa về khiến hai mắt cô đỏ hoe.
Là một người cô đơn, lại không có người thân bên cạnh nên những lúc hoạn nạn, ốm đau thế này cũng chỉ thui thủi một mình.
Hạ Tiểu Hi mệt mỏi tựa lưng vào vách tường trên đầu giường cô nhớ lại lúc ở buổi chụp ảnh.
Vốn dĩ cô có thể chống lại chút mệt mỏi nhỏ nhặt kia nhưng trong lúc đang ngồi nhìn An Kỳ tạo dáng chụp ảnh thì đột nhiên đầu óc lại choáng váng, trước mắt, một mảng đen ập tới, ý thức trong cô dần mất đi, sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không biết nữa. Đến cả người đưa cô vào bệnh viện là ai cô cũng hoàn toàn không biết.
An Kỳ không ở đây, có lẽ là vì công việc còn đang dang dở không thể bỏ lỡ chứ cô biết nếu không có việc quan trọng thì An Kỳ lúc này đã ở bên cạnh chăm sóc cho mình rồi.
Không ai bên cạnh không ai chăm nôm thì tự mình lo cho mình vậy, dù gì rời xa gia đình cũng lâu, những chuyện thế này cô cũng đã quen rồi.
Tự an ủi mình xong, Hạ Tiểu Hi thở hắt ra một hơi mạnh, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước xuống giường rót nước uống.
" Cạch"
" Tiểu Hi, em tỉnh khi nào vậy? Để anh rót cho, em mau ngồi xuống đi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Tiểu Hi còn chưa kịp quay lại nhìn xem là ai thì Thừa Mạnh Quân đã đi đến cầm lấy bình nước trong tay cô, còn đoạt luôn cả chiếc ly thủy tinh, tự tay rót nước mà chẳng để ý đến ai kia đã đứng ngơ ra nhìn mình.
" Mạnh Quân? Sao anh lại ở đây?"
" Em nhập viện, anh không ở đây thì ở đâu."
Thừa Mạnh Quân thản nhiên trả lời rồi đặt hai tay lên vai Hạ Tiểu Hi dìu cô ngồi xuống giường, sau đó mới cầm ly nước đưa cho cô.
Hạ Tiểu Hi nhất thời vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, chỉ biết là Thừa Mạnh Quân đang chăm sóc cho mình nên cô rất ngoan ngoãn hợp tác.
Nhận lấy ly nước từ tay anh, cô uống một ngụm nhỏ rồi ngước lên nhìn Thừa Mạnh Quân khẽ hỏi:
" Nhưng sao anh biết tôi nhập viện? Giờ này còn đang là giờ làm việc, lẽ ra anh phải ở tập đoàn mới đúng chứ?"
Thừa Mạnh Quân biết Hạ Tiểu Hi rất thắc mắc vì sao người bên cạnh cô lúc này lại là anh nhưng anh vẫn rất thong thả mà ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt ôn nhu, ấm áp tràn ngập yêu thương nhìn Hạ Tiểu Hi thật lâu rồi anh mới nhẹ giọng trả lời.
" Là chị dâu gọi cho anh biết. Công việc cũng quan trọng, nhưng em quan trọng hơn. Anh đã nói yêu em, còn hôn em thì phải chịu trách nhiệm với em."
Đôi môi Hạ Tiểu Hi khẽ mấp máy, nói không nên lời sau khi nghe xong câu trả lời của Thừa Mạnh Quân, rõ ràng là cô đang muốn mắng anh lại ăn nói lung tung nhưng lời nói lại không thể thoát qua cổ họng mà phát ra ngoài.
Lúc này chính cô cũng không biết rằng hai gò má của mình đã đỏ ửng như hai quả cà chua chín mọng, đôi mắt to tròn long lanh vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thừa Mạnh Quân rồi lại vội vàng né tránh, cô đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim nhỏ bé bên trong đã đập nhanh đến mức cứ như muốn xổng ra ngoài.
Cảm giác xa lạ này... Là cô đang rung động trước Thừa Mạnh Quân sao?
" Tiểu Hi, Tiểu Hi... Em sao vậy?"
* Xoảng*
Đang chìm trong một đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình thì Thừa Mạnh Quân lại bất ngờ chạm vào tay cô khiến Hạ Tiểu Hi giật mình, lúng ta lúng túng làm rơi cả chiếc ly trên tay xuống sàn nhà.
" Ơ, ờ... Tôi tôi...Aa..."
" Em chảy máu rồi, ngồi yên đó đi anh gọi bác sĩ tới."
Thấy ly nước rơi vỡ vụn, lại đang trong lúc bối rối không biết phải đối mặt với Thừa Mạnh Quân thế nào nên cô liền ngồi xuống nhặt mảnh vỡ nhưng dây truyền nước quá ngắn, bất ngờ bị cô kéo đi nên đã động kim tiêm làm vỡ mạch dẫn đến chảy máu, dọa Thừa Mạnh Quân cũng rối loạn theo cô.
Anh ấn chuông gọi bác sĩ đến rồi cầm lấy bàn tay nhỏ máu của Hạ Tiểu Hi.
Bắt gặp nét mặt vô cùng lo lắng của Thừa Mạnh Quân, còn có cả ánh mắt lộ rõ những tia xót xa, bất giác Hạ Tiểu Hi lại cảm thấy ấm áp lạ thường, trái tim nhiệt huyết của cô phút chốc đã lệch mất một nhịp vì người thanh niên này.
Sau khi nhận được chuông thông báo, chưa đầy năm phút sau bác sĩ cùng với y tá lật đật chạy vào.
" Sao vậy?"
" Cô ấy sơ ý động đến kim tiêm truyền nước nên bị chảy máu rồi."
Nữ y tá vội đi đến cầm lấy tay Hạ Tiểu Hi, tháo kim tiêm ra, lau sạch máu rồi dán băng cá nhân lên vết thương nhỏ. Mọi chuyện chỉ đơn giản có thế mà hại bác sĩ lẫn y tá phải co chân vội vàng chạy tới.
Vì đây là phòng bệnh cao cấp chỉ những người quyền cao chức trọng mới sử dụng cho người nhà của mình thôi, nên bác sĩ lẫn y tá phụ trách giám sát bệnh nhân đều không được lơ là.
" Thừa tổng, vết thương đã được xử lý xong rồi. Không biết Hạ tiểu thư còn có chỗ nào không khỏe hay không?"
Nhận được câu hỏi của bác sĩ, Thừa Mạnh Quân liền nhìn Hạ Tiểu Hi ân cần hỏi cô
" Em thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"
Hạ Tiểu Hi không trả lời mà chỉ khẽ lắc đầu với anh rồi quay qua hỏi bác sĩ
" Khi nào thì tôi có thể xuất viện vậy bác sĩ?"
" Hạ tiểu thư chỉ bị hạ canxi nên mới ngất xỉu, chỉ cần truyền hết chai nước này thì có thể về nhà nghỉ ngơi."
" Vậy có cần lưu ý điều gì không?"
" Chỉ cần ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi hợp lý, đặc biệt là hạn chế những chất kích thích điển hình như bia, rượu, cà phê,.. là được."
" Cảm ơn bác sĩ."
" Đều là trách nhiệm cả mà, nếu không có vấn đề gì nữa thì tôi xin phép đến phòng bệnh khác."
Thừa Mạnh Quân nhìn theo vị bác sĩ và nữ y tá đến khi cả hai đều ra khỏi phòng anh mới đi qua bàn lấy thức ăn lúc nãy mang tới, đưa cho Hạ Tiểu Hi một phần súp gà.
" Anh biết em sẽ không để anh bón cho em, anh cũng không muốn làm khó em, nhưng mà phần ăn này em nhất định phải ăn cho hết. Phải mau khỏe lại thì mới được về nhà."
Hạ Tiểu Hi vẫn không nói gì với anh mà chỉ ngoan ngoãn nhận lấy hộp súp rồi bắt đầu ăn.
Lần đầu tiên Thừa Mạnh Quân thấy Hạ Tiểu Hi không còn hung dữ hay tỏ vẻ xa cách với anh nữa mà trong lòng anh hạnh phúc biết bao.
Đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo thành nụ cười mãn nguyện.
Bị Thừa Mạnh Quân ngắm nhìn mãi Hạ Tiểu Hi cứ thấy không quen còn rất ngại ngùng nên cô nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở.
" Anh cứ nhìn tôi như vậy sao tôi ăn được."
" Ờ, anh không nhìn nữa, em ăn đi."
Thừa Mạnh Quân cười cười rồi ngồi xuống nhặt những mảnh ly vỡ lúc nãy rơi xuống sàn nhà.
" Cẩn thận, kẻo đứt tay."
Câu nói khe khẽ của Hạ Tiểu Hi khiến Thừa Mạnh Quân nhất thời đứng hình.
Cuối cùng thì anh cũng được Hạ Tiểu Hi thật sự quan tâm, đây có lẽ là một khởi đầu quá tốt đối với anh rồi.
Anh ngước lên nhìn cô gái đáng yêu đang ngồi trên giường mà cười hạnh phúc.
" Cảm ơn em."