" Cẩn thận..."
Giọng nói nam tính vừa vang lên từ phía sau nhắc nhở An Kỳ rồi vội vàng chạy về phía cô.
" Rầm"
Tiếng động lớn thu hút tất cả mọi người, họ nhanh chóng đi đến vây quanh An Kỳ và người thanh niên vừa lao tới cứu cô một mạng.
An Kỳ quay lại nhìn đàn ông trượng nghĩa vừa lấy thân mình che chắn cho cô khỏi nguy hiểm.
Đôi mắt sáng long lanh như biết cười giờ đây đã đỏ hoe ngấn lệ nhìn người thanh niên đầu chảy đầy máu đang đứng trước mặt mình
" Mặc Thiên...Anh...anh chảy nhiều máu quá."
Đáp lại sự lo lắng của cô vẫn là nụ cười ấm áp ấy. Mặc Thiên chẳng mảy may để ý đến máu từ vết thương trên đầu mình đã chảy xuống tận mặt.
" Em có bị thương không?"
An Kỳ đưa bàn tay đã run lên vì sợ hãi chạm vào khuôn mặt nhuốm màu màu tươi, nghẹn ngào trả lời
" Em không sao, ngược lại là anh đã bị thương máu chảy đầm đìa rồi, mọi người có ai có dụng cụ cứu thương không?"
" Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, Chủ Tịch anh cố chịu một chút."1
Trả lời câu hỏi của An Kỳ là trợ lý của Mặc Thiên.
Mặc Thiên mỉm cười an lòng, định nói với cô mình không sao, đừng quá lo lắng nhưng đầu óc anh bất giác đã quay cuồng, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ và rồi mi mắt dần cụp xuống, anh quỵ xuống rồi rơi vào bất tỉnh.
" Mặc Thiên... Mặc Thiên... "
- ---------------
Trong gian phòng khách sạn hạng VIP, cả một bầu không khí toàn mùi rượu, mùi thuốc lá lan tỏa nồng nặc nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến cơn hứng tình mãnh liệt từ hai cá thể không mảnh vải che thân đang ra sức vận động trên giường.
"Ưm..aa.. Trình tổng, mạnh hơn chút nữa đi... ưm."
Tiếng rên ma mị từ cô gái nóng bỏng phía dưới cơ thể cường tráng càng khiến Trình Thế Vỹ kích thích dục vọng trong cơn lửa tình đang hừng hực cháy.
Hắn tăng thêm tốc độ dưới hạ thân để anh bạn nhỏ ngày càng ra vào trong hang động nhỏ mỗi lúc một nhanh hơn. Cứ mỗi cú thúc vào là cậu nhỏ to lớn lại chạm sâu vào đáy huyệt của cô gái đã lộ rõ khuôn mặt đa dâm nằm bên dưới.
" Ưm.. Trình tổng, anh thật tuyệt..aa..a."
Những lời khen như mang theo mật ngọt rót vào tai làm Trình Thế Vỹ vô cùng hài lòng. Trên khóe môi nhanh chóng hiện ra nụ cười quỷ quyệt, đưa hai tay tóm lấy hai nhũ hoa hồng hào đã sớm dựng đứng lên vì kích thích rồi tăng hết sinh lực chuẩn bị xuất hết tinh hoa truyền vào trong thân thể gợi cảm.
" Ưm... aa..a"
Hắn khẽ rên lên những âm thanh vô cùng nhạy cảm sau một trận chiến cuồng nhiệt với mỹ nhân nóng bỏng.
Cô gái vẫn còn chưa thể dứt khỏi sự sung sướng đạt đến mức đỉnh điểm sau hiệp một tốn sức kéo dài hơn 30 phút thì thân thể lại bị nhấc bổng lên.
Trình Thế Vỹ điều khiển cơ thể hấp dẫn ấy vào tư thế "Doggy" để hai tay và đầu gối cô chống xuống giường.
"Doggy" một trong những tư thế mà cánh đàn ông đều muốn cùng bạn tình thực hiện.
Đập vào mắt hắn lúc này là tấm lưng trần trắng nõn, chiếc eo thon và đường cong nóng bỏng của vòng ba đẩy đà.
Hắn nhanh chóng xong vào hiệp hai, đưa vật thể dưới hạ thân vẫn còn sừng sững chưa hề hạ nhiệt một lần nữa tiến sâu vào huyệt nhỏ ướt át.
"Ưm..aa..Trình tổng..ưm.."
Những âm thanh ma mị phát ra từ cổ họng cô gái càng tăng thêm sự phấn khích của ngọn lửa tình cuồn cuộn cháy trong hai con người cuồng nhiệt.
Trình Thế Vỹ nắm lấy hai cánh tay cô gái kéo ra sau, ngang nhiên xem cô như "tuấn mã" mà mạnh mẽ "cưỡi".
" Aa.. Trình tổng, nhẹ một chút, xin anh..aaa."
Đôi môi đỏ như son cắn chặt chịu đựng những lần vật thể to lớn kia cắm sâu vào đáy huyệt là lúc cô cũng cảm nhận được từng cơn thốn truyền tới dữ dội.
Quả thật trong tư thế này rất ít cô gái nào có thể chịu nổi quá 30 phút vì cứ mỗi đợt thúc vào là lại tiến sâu vào tận bên trong.
"Aa.. Trình tổng, xin anh nhẹ một chút..aa."
Tiếng van xin nài nỉ, nỉ non của cô gái chẳng khiến Trình Thế Vỹ cảm thấy thương xót, ngược lại làm hắn càng trở nên hưng phấn, tiếp tục mạnh mẽ thúc *** *** của mình sâu vào hoa tâm đầy dịch nhờn kia.
Hắn điên cuồng phóng túng theo ngọn lửa tình dục cháy rực cho đến khi một lần nữa đạt đến cực khoái, trút hết tinh hoa vào trong huyệt nhỏ sâu hút rồi mới buông "dây cương trả tự do cho tuấn mã".
Cô gái nằm bệch xuống giường, hơi thở vẫn còn rối loạn, sau trận chiến điên cuồng với Trình Thế Vỹ đã dốc cạn sức lực của cô.
Trình Thế Vỹ cũng mệt nhừ sau hai hiệp chiến đấu dài, hắn ung dung nằm xuống giường nghỉ ngơi giây lát.
" Reng Reng Reng "
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí tà mị trong gian phòng tĩnh lặng.
Hắn thờ ơ lấy điện thoại trên tủ đầu giường rồi cau có nghe máy.
" Chuyện gì?"
" Trình tổng, xảy ra chuyện lớn rồi."
- ---------------
_Tập Đoàn Cửu Phong _
" Em thấy bản thảo này cần phải chỉnh sửa lại một số chi tiết... Chẳng hạn như cái này, em thấy...."
"Reng Reng Reng "
Trình Hạo Phong và Thừa Mạnh Quân đang ngồi bàn bạc bản thảo dự án mới sắp triển khai thì điện thoại của Thừa Mạnh Quân vang lên tiếng chuông thông báo cuộc gọi đến.
Nhận ra người gọi đến là nữ nhân viên mình đưa vào Trình thị nên anh nhanh chóng bắt máy, mở luôn loa ngoài để Trình Hạo Phong cùng nghe.
" A lô, Tố Na có chuyện gì?"
" Sếp Quân, có chuyện quan trọng vừa xảy ra?"
" Mọi chuyện thế nào nói nhanh."
Trình Hạo Phong bỏ bản thảo xuống bàn, sắc mặt anh liền lạnh đi. Đôi mày kiếm gắt gao cau thật chặt sâu trong ánh mắt anh là sự lo lắng đến mức sắp không còn kiên nhẫn, nhưng vẫn phải cố điềm tĩnh để lắng nghe hết mọi chuyện một cách rõ ràng.
" Sáng nay quay quảng cáo xong lúc chị An Kỳ ra về đến hậu trường thì đèn LED bảng lớn từ trên cao bất ngờ rơi xuống, cũng may là Mặc tổng đã lao đến che cho chị ấy. Giờ người đó bị thương đã vào viện rồi, chị An Kỳ cũng đi theo."
" Cô có đi theo không?"
" Lúc đó hiện trường lộn xộn quá em không kịp lên xe cấp cứu đi theo, nên gọi báo để sếp sắp xếp."
" Được rồi. Có tin gì mới thì báo tôi ngay."
Thừa Mạnh Quân tắt điện thoại rồi nhìn qua Trình Hạo Phong, trông thấy nét mặt anh đã trở lại vẻ điềm tĩnh, cậu dè dặt lên tiếng...
" Anh hai, chúng ta có cần đến đó một chuyến không?"
Trình Hạo Phong không trả lời câu hỏi của Thừa Mạnh Quân mà mang gương mặt lạnh lẽo như mặt hồ bị đóng băng đi về bàn làm việc rồi mới lạnh nhạt lên tiếng.
" Cô ấy có người khác bảo vệ an toàn rồi thì đến đó làm gì."
Thừa Mạnh Quân nhất thời đơ ra sau câu trả lời sặc mùi dấm chua từ phía ông anh mình. Nhìn thấy nét mặt tuy thờ ơ của Trình Hạo Phong là thế nhưng anh có thể cảm nhận được từ thân thể cường tráng kia đã tỏa ra một luồng sát khí cực kì lớn khiến anh cũng phải thoáng rùng mình.
" Vậy em ra ngoài làm việc, anh có cần gì thì cứ gọi, em sẽ lên ngay."
Bỏ lại một câu nói với thái độ vô cùng kiêng dè cho Trình Hạo Phong rồi anh nhanh chân mang theo bản thảo rời khỏi căn phòng "lạnh lẽo" này.
Cửa phòng vừa khép lại, chưa đầy năm phút sau lại được mở ra và người tiếp theo rời đi không ai khác chính là Trình Hạo Phong.
Lần đầu tiên anh mới thấm được câu "nói một đằng, làm một nẻo" là thế nào.
Rõ ràng là nói không đi, không quan tâm. Nhưng chưa qua bao lâu lại vội vã đi tìm.