Ngồi vào bàn, Hàn Thiên Nhược thỉnh thoảng trao đổi vài ba câu với mấy vị giám đốc của công ty đối tác.
Dần dần anh cũng có chút mất kiên nhất, không rảnh hơi nói chuyện với đám cáo già này nữa.
Ngồi thất thần nhìn về phía vô định suy nghĩ về chuyện đời người.
Cũng vì lẽ này mà anh không để tâm đến ánh mắt nóng bỏng của mấy nữ diễn viên, đặc biệt là người được phân đóng vai nũ chính - Ôn Thời, đại tiểu thư của tập đoàn Ôn Thị, ô dù cũng được gọi là không tầm thường.
Mấy nữ diễn viên mới nổi ngồi cạnh Ôn Thời không ngừng nịnh nọt lấy lòng cô:
"Chị xem ngài tổng tài Tu La đó nãy giờ cứ nhìn về hướng này mãi, chắc là ngài ấy bị sắc đẹp của chị mê hoặc rồi’’
Ôn Thời liếc nhìn Hàn Thiên Nhược xa xa ở phía đối diện bên kia bàn tròn, đỏ mặt cười gượng vờ bác bỏ:
“Làm gì có chứ”
Ai mà không thích có người đẹp để ý. Mà đây lại là một siêu cấp mỹ nam, tiền trong tay nhiều không đếm xuể.
Một nữ diễn viên khác vào vai quần chúng cũng không ngoại lệ gia nhập vào hội nhóm tâng bốc Ôn Thời, cô ta thêm thắt nói:
"Chị đừng khiêm tốn nữa! Nhân lúc ngài ấy đang để ý đến thì chị phải tận dụng thật tốt cơ hội này mà câu dẫn ngài ấy triệt để, tránh biến chị thành một kẻ chơi qua đường’’
Nghe lời vừa nói, Ôn Thời nhăn mặt, có chút không thích lời nói quá thẳng thắn như vậy, nói như thể cô ta là một người mưu mô, thủ đoạn lắm không bằng.
Nữ diễn viên mới đưa lời khuyên nhủ kia thấy Ôn Thời nhăn mặt thì ngay lập tức ngậm miệng, nói thêm nữa e rằng cô cũng sẽ không còn mặt trong bộ phim.
Bất quá, Hàn Thiên Nhược thực ra đâu có nhìn Ôn Thời. Anh chỉ là đang nhìn trên bàn ăn có món sườn xào chua ngọt, ghi nhớ vị trí để nếu chút nữa Mặc Âu đến, anh có thể thể hiện sự ga lăng của mình gắp giúp cô.
Xem ra, nhóm Ôn Thời bên kia mắc chứng hoang tưởng giai đoạn cận cuối rồi.
‘‘Cạch!’’ Cửa phòng lần nữa được mở ra.
Bạch Thần đẩy cửa tiến vào, Mặc Âu ở phía sau. Nhưng vẫn còn một người bên cạnh đang đứng song hành nói chuyện cùng cô nữa.
Đó là Tử Sinh.
Bạch Thần trên người mặc một bộ sơ mi trắng đơn giản mà không mất đi sự lịch lãm vốn có của đàn ông, anh cười hòa nhã nói:
“Xin lỗi mọi người vì đã đợi chúng tôi. Trên đường có vụ tai nạn nên có chút kẹt xe”
Đạo diễn Vương là chủ bữa tiệc tiến đến tiếp đón ba người vừa vào phòng một cách nồng nhiệt đến mức không thể nồng nhiệt hơn.
Ông không thể che dấu được niềm vui sướng ra mặt khi buổi khai máy hôm nay có sự góp mặt đông đủ của tất cả thành viên trong đoàn làm phim.
Đặc biệt là có thêm hai vị thần thường ngày thấy đầu chứ không thấy đuôi.
Vượt qua sự mong chờ của ông nữa là sự xuất hiện của Tử Sinh.
Ông hôm nay có thể nở mày nở mặt được rồi.
Triết Minh - Nam chính của bộ phim ‘‘Người tình nguy hiểm của tôi’’ từ đầu tới cuối đều giữ trên miệng một nụ cười thương nghiệp, vô cùng lãnh đạm.
Cho đến khi trong phòng xuất hiện sự có mặt của Mặc Âu, đôi mắt Triết Minh mới từ vô sắc chuyển sang gam màu sáng lấp lánh như vì sao đêm.
Ngay tại khoảnh khắc đó, anh mới cảm thấy buổi khai máy này cũng không đến nỗi là vô vị nếu như…
‘‘Mặc Âu! Bên này’’
Nếu như để cô ngồi cạnh anh.
Triết Minh nãy giờ không có một động thái gì, chỉ ngồi yên không nhúc nhích như robot bị hết pin.
Bây giờ lại tự nhiên, thoải mái như mới được sạc đầy năng lượng như vậy thì quả là có chút khó hiểu.
Mọi người trong gian phòng mắt to mắt nhỏ nhìn anh.
Mặc Âu đưa mắt nhìn sang phía âm thanh vừa điểm tên mình:
“Hửm! Ồ! Triết Minh”
Tử Sinh cũng nhìn thấy Triết Minh, gật đầu chào hỏi lấy lệ.
Cơ mà đến lúc Mặc Âu định bước qua bên Triết Minh, một giọng nói trầm bổng vang lên đầy thâm thúy phát ra từ một góc:
“Ngài Aster! Có thể qua đây ngồi một chút để tôi bàn chuyện hợp tác với quý công ty được không?”
Hàn Thiên Nhược từ nãy giờ bị Mặc Âu lơ đẹp, cơn khó chịu nổi lên cồn cào.
Vậy mà cô còn ở cùng một chỗ với gã Tử Sinh kia!
Còn có gã đàn ông vừa gọi tên cô nữa!
Chết tiệt thật!
Lơ là một cái là mất vợ như chơi!