Mặc Âu vui vẻ ngắm nhìn hết quyển này, lại lấy xuống quyển kia xem xét, thuận miệng đáp: “Chưa đâu, từng này chưa đủ, vẫn còn ít hơn ở nhà em mà.”
“Hai kệ sách bên kia nữa kìa, trong thư phòng anh có thêm bốn kệ như vậy, thư phòng em lại thêm bốn kệ nữa, nếu chưa đủ thì đến công ty anh. Anh hôm qua mới cho người thiết kế một thư viện riêng cho em, em muốn quyển nào có quyển đó.
Mấy tiệm sách bán tiểu thuyết thể loại em thích anh cũng đều thu mua rồi, muốn lấy quyển nào thì lấy, chỉ cần nói em là phu nhân của ngài Tu La là Ok.
À phải rồi, tiện tay anh mua luôn cho em mấy tiểu thuyết nhiều thể loại khác nữa, ngán cái này đổi cái kia. Như vậy đủ chưa?”
Cô nghệt mặt nhìn Hàn Thiên Nhược đứng tựa người vào cửa, nở một nụ cười tiêu soái. Cô gật đầu một cái chắc nịch:
“Em quyết định rồi, tối nay dù ai nói ngả nói nghiêng, em vẫn sẽ vững như kiềng ba chân, thuyết phục mọi người cho anh làm con rể nhà họ Mặc.”
Lần này người choáng váng lại là Hàn Thiên Nhược, chân mày chau lại hỏi: “Giả sử tên Lăng Cung kia cũng làm giống anh thì em cũng thuyết phục mọi người cho anh ta làm con rể nhà họ Mặc à?”
“Làm gì có chuyện đó, hiện thực đã chứng minh anh chính là con rể tương lai của nhà họ Mặc, không sai đi đâu được.”
Hàn Thiên Nhược khoanh tay nhìn Mặc Âu với đôi mắt ngờ vực. Anh cảm thấy vẫn có gì đó không hợp lí cho lắm.
Mặc Âu nhìn vẻ suy tư của anh mà muốn nóng ruột, bèn thúc giục: “Trời cũng sẩm tối rồi, anh còn không mau lấy tranh nhanh nhanh thì mọi người ở nhà em phải chờ đó.”
Hàn Thiên Nhược chợt tỉnh, để lại câu “ở đây chờ anh” rồi phóng cái vèo bước nhanh về phía sau.
Trái ngược với anh, Mặc Âu thong thả hơn, cô bận đắm chìm vào thế giới của những cuốn tiểu thuyết xinh đẹp. Dáo dác một vòng quanh phòng khách, chợt mắt cô dừng lại ở một góc nhỏ dưới bàn trà, ở đó có một bức ảnh để bàn khá nhỏ. Nhưng điều thu hút được cô đó chính là người trong bức ảnh đó.
Một thiếu niên có làn da trắng trẻo, vóc dáng chuẩn soái, cơ nào ra cơ nấy khiến người đàn ông khác nhìn cũng phải tấm tắc mà đố kỵ. Gương mặt người này còn nổi bật hơn.
Tấm hình được chụp với phong cảnh phía sau là sân bóng rổ, ánh mặt đổ xuống khuôn mặt tựa thiên thần ấy, cậu thanh niên như được dát một lớp kim quang lấp lánh, hấp thụ ngàn vạn tinh hoa của trời đất.
Đôi mắt đan phụng quen thuộc, sống mũi cao thẳng, đôi môi khá mỏng nếu như nhìn qua bức ảnh này. Nếu cảm nhận được đôi môi này thì bạn sẽ biết rằng nó không mỏng, tức không bạc tình, ngược lại còn rất ấm nóng.
Cậu thiếu niên trong ảnh một tay cầm quả bóng rổ, một tay giơ lên tạo dáng hình chữ v, và cười, một nụ cười chứa đựng cả thanh xuân thơ ngây, thuần khiết.
Mặc Âu dường như đã hoàn toàn thâm nhập vào bức ảnh, hóa thân mình thành một nhân vật đang đứng trong bầu trời đó, ngắm cậu thiếu niên xinh đẹp.
Cho nên hình ảnh mà Hàn Thiên Nhược sau khi cầm theo bức tranh quay trở lại là: Mặc Âu đang đứng hình tại chỗ, tay cầm bức ảnh đã được đóng khung bị anh mấy ngày trước dọn nhà không biết đặt chỗ nào cho hợp lí nên tùy tiện nhét xuống bàn trà, mắt cô nhìn xa xăm không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Cậu thiếu niên trong bức ảnh đó mười tám tuổi, độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, rạng ngời nhất, sung sức nhất. Thời gian đó là khoảng thời gian anh đã sống hết mình cho thanh xuân khi chưa hề hay biết về thân phận của một đứa trai cùng cha khác mẹ.
“Anh sẽ không ngại nếu như em khen anh rất rất rất đẹp trai đâu.”