“Hàn Thiên Nhược là ai? Đây là ngài Tu La, chủ tịch tập đoàn Thiên Dương, cô đụng nhầm người rồi đấy.”
Hoàng Âm dùng khẩu khí lạnh lùng nói chuyện với người phụ nữ dám xâm phạm bảo vật của bà chủ. Đúng là gan to bằng trời rồi.
Cũng chẳng biết từ lúc nào mà anh trở thành gián điệp cho Mặc Âu như thế.
Chắc là vì cơ đồ rộng mở sau này chăng?
“Cô bị điếc à? Đã bảo là bỏ ra.”
Hàn Thiên Nhược không để ý Tử Hạ là phụ nữ mà vung tay, hất bàn tay đang nắm lấy tay áo vest bên ngoài ra.
Tử Hạ cũng vì bị sức lực của anh dùng quá mạnh mà ngã quỵ xuống đất. Dáng vẻ mong manh nhỏ bé của cô cứ thế mà bị người ta hắt hủi, trông bộ dạng đáng thương vô cùng.
Nhưng trong mắt hai người đàn ông từ trên cao nhìn xuống chỉ cảm thấy đáng ghét.
Ánh mắt Hàn Thiên Nhược toát lên tia bất mãn, cởi bỏ lớp áo bên ngoài vừa nhiễm bẩn ném qua cho Hoàng Âm: “Đi vứt đi.”
Hoàng Âm gật đầu. Cậu bạn anh bị mắc bệnh sạch sẽ.
Nhìn theo cái áo bị Hoàng Âm không thương tiếc bỏ thẳng vào thùng rác bên cạnh, sắc mặt Tử Hạ tái xanh, bàn tay siết chặt bị bộ móng đâm vào, đau đớn.
Tại sao chứ?
Cô ghê tởm lắm sao?
Trên thân phận là tiểu thư hào môn, dưới là ảnh hậu nổi tiếng trong nước, cho đến nay còn chưa từng có một ai khinh thường cô như vậy.
Đối với hành động vừa nãy anh làm, chẳng khác gì là đang tát vào mặt cô một cái đau rát.
Nhìn hình bóng anh đã đi xa, Tử Hạ từ từ phủi váy đứng dậy, khuôn mặt không thể hiện chút cảm xúc gì, mở cửa vào căn phòng rộng lớn, xa hoa nhất Victoria.
“Tử Hạ, cậu làm gì ngoài đó lâu thế? Tớ chờ mỏi cả cổ rồi đây này.”
Mặc Âu cười nụ, lấy tay xoa bóp cổ vì vừa nãy nằm dựa trên ghế hơi lâu.
“Người vừa nãy mới ra về là bạn trai cậu đúng không?”
Tử Hạ như ngây như ngô hỏi, trong ánh mắt chẳng có chút gì là khó chịu. Ngược lại còn khiến người ta có cảm tưởng cô đang vui vẻ.
“Ừ, mà có chuyện gì sao?” Mặc Âu vẫn cười. Nếu Tử Hạ đã nhận ra thì cô không nhất thiết phải che giấu làm gì.
“Cậu xem xem, đến độ tuổi này rồi cũng nên lập bề gia thất cho tớ đỡ lo lắng.”
Tử Hạ tự rót chén trà nhàn nhã thưởng thức, mọi cái nhấc tay đều toát lên vẻ thùy mị, đoan trang, nhẹ nhàng như nước.
Mặc Âu vừa uống trà nên giờ chẳng có bụng chứa nước nữa, cô mở hộc tủ ra lấy trong đó một gói snack khoai tây vị sốt bò nướng. Ngồi tùy ý vắt chéo hai chân lên ghế, nhồm nhoàm ăn.
Phong thái tuy không nhu mì cho lắm nhưng đây mới được gọi là đỉnh cao của giới thượng lưu. Khi bạn giàu đến mức nứt đố đổ vách, bạn thích làm gì thì làm, chẳng cần phải bận tâm đến mọi ánh mắt đánh giá từ người khác.
“Chúng tớ đã có dự định đính hôn rồi, cho nên cậu không cần phải lo lắng nữa đâu. Tớ đây còn đang lo cho cậu đấy.”
Nếu nói Tử Hạ là tiểu thư mang mọi đặc điểm cần có của một danh gia vọng tộc chính hiệu. Thì Mặc Âu lại khác, bởi cô cũng chẳng phải tiểu thư gì. Mọi người từ trong nhà đến ngoài nhà có ai gọi cô hai tiếng tiểu thư yêu kiều đâu.
Sự yêu kiều dường như còn chưa từng xuất hiện trên người cô. Dù sao cô chính là người sở hữu hai loại gen từ cả ba và mẹ, mà cả ba và mẹ có ai yểu điệu thục nữ đâu.
Ba cô là đại thiếu gia của Mặc gia, gia tộc từ lâu đã lấn sân sâu vào thị trường kinh tế, nên mọi kinh nghiệm thâm sâu hay suy nghĩ chín chắn đã sớm hình thành trên khuôn mặt lẫn tâm tính của người Mặc gia.
Hiện tại người nắm giữ vị trí chủ tịch công ty Mặc gia cũng là ông.
Mẹ cô lại càng đặc biệt hơn. Bà là nhị tiểu thư của gia tộc nổi tiếng trong giới chính trị lẫn quân đội. Từ khi còn bé đã sớm được theo thầy tập võ, bắn súng, đấu kiếm,… tất cả cũng chỉ để phòng vệ cho bản thân trong hai giới dễ bị đe dọa đến tính mạng nhất.
Cho nên tính cách thẳng thắn và mạnh mẽ của bà đã in hằn vào trong máu cô rồi.