Chín giờ sáng ngày hôm sau, trụ sở chính tổ chức Death tiếp đón một vị khách đặc biệt. Không khác gì với Mabel trước kia, vẫn là một đoàn người xếp hàng thẳng tắp trước cổng.
Hàn Thiên Nhược cùng ba trợ thủ đắc lực đứng bên ngoài cổng chờ người. Chỉ khác một điều, tổ chức Mabel được vị khách này coi trọng hơn thì phải.
Bất quá, chỉ có người trong cuộc mới biết, còn hiện tại thì Hàn Thiên Nhược chưa biết.
Từng dàn xe Cadillac màu đen trầm tiến vào cung đường quốc lộ chạy thẳng vào trụ sở Death, dàn xe nhanh chóng dừng lại trước cánh cổng to lớn tựa hoàng cung.
Cửa xe được vệ sĩ đã xuống xe từ trước mở ra, một cặp chân dài miên man lộ ra đang được bao bọc bởi quần âu sang trọng.
“Làm phiền ngài Death đích thân ra đón tiếp tôi rồi.”
Lăng Cung xuống xe, khuôn mặt không biểu tình đưa tay ra hướng về phía Hàn Thiên Nhược.
“Tôi không bao giờ làm chuyện thừa thãi.”
Sắc mặt Hàn Thiên Nhược lạnh như nước bị ẩn sau lớp mặt nạ che phủ toàn bộ khuôn mặt tuấn kiệt, bắt lấy tay Lăng Cung.
“Chúng ta vào thôi.”
Lần này đến lượt Hàn Thiên Nhược mở lời trước. Nhưng còn chưa kịp ngoảnh mặt vào trụ sở thì lập tức khựng lại. Nguyên do chỉ vì một người đàn ông.
Đường Trạch lừ thừ bước ra đến từ phía chiếc xe dẫn đầu đoạn lại. Cho nên vừa nãy anh không nhìn thấy anh ta. Người đàn ông này tuy anh chưa từng gặp bao giờ.
Nhưng điều khiến mắt anh nổi máu đó chính là bông tai màu đỏ mận, nếu anh đoán không nhầm thì viên ngọc đỏ này được chế tác từ đá Ruby.
Đôi bông tai này lại giống y hệt cái của người đàn ông trong bức ảnh vừa bị anh đốt ngày hôm qua. Hắn ta là một trong số những hậu cung mà Mặc Âu trước kia từng thu nhận?
“Cậu ta đã đắc tội gì với anh à?”
Lăng Cung nhìn ánh mặt như gặp thù địch giết cha giết mẹ mình của Hàn Thiên Nhược thì có chút nghi hoặc, liếc mắt về phía Đường Trạch tỏ ý thăm dò.
Đường Trạch cũng đúng lúc bước tới, lọt vào tai câu nói ban nãy, ánh mắt đầy hoang mang tột độ nhìn Hàn Thiên Nhược.
Cái ánh mắt tỏa ra luồng sát khí mãnh liệt của lão đại Death khiến anh bất chợt rùng mình run rẩy một cái.
Rõ ràng anh mới gặp cái vị đáng sợ này lần đầu mà. Không sai, chính hôm nay anh mới được nhìn thấy bảo vật là chiếc mặt nạ bạc độc nhất vô nhị của tổ chức Mabel.
Tần Quân bên cạnh tuy có cùng tâm tình với hai người kia, nhưng ý thức được bây giờ tổ chức anh là chủ nhà đang tiếp khách, không thể để mấy vị ôn thần này đứng ngoài cổng quá lâu được. Anh khẽ huých nhẹ vào cánh tay Hàn Thiên Nhược.
Một cú huých tuy nhẹ nhưng đủ để Hàn Thiên Nhược tỉnh táo lại. Anh cười như không cười liếc mắt nhìn tai Đường Trạch.
“Không có gì, chỉ là tôi thấy bông tai của vị này rất đẹp mắt, cũng muốn mua một cái để tặng một người.”
Tần Quần lườm mắt nhìn Hàn Thiên Nhược. Đang làm việc chính sự cũng không quên hỏi thăm quà cho vị lão bà Mabel bên kia. Đúng là hôn quân chính hiệu, không còn gì để bàn cãi.
Đường Trạch nghe xong thì vẻ mặt như hồng hào lại ba phần, bảy phần còn lại vẫn còn trắng, môi cong cong ồ thì ra là vậy, làm anh suýt chút nữa còn nảy ra ý định chạy trốn thoát thân hay gập đầu gối xuống xin tha tội.
Mặc dù anh cũng chẳng biết mình đã phạm phải tội tày trời gì.
“À, vậy thì phải xin lỗi ngài rồi. Đây chính là đôi bông tai tôi tự chế tác, không phải mua. Còn nếu ngài muốn thì tôi có thể làm một cái cho ngài.”
“Ồ..! Thì ra là độc nhất… vô nhị.” Hàn Thiên Nhược nở nụ cười buốt giá với Đường Trạch. Vậy xem ra anh nhận ra đúng người rồi.
“Tôi có chút thất lễ rồi. Chúng ta vào thôi.”
Hậu cung này cứ để mắt đã, chưa cần để tâm. Nhan sắc người này còn thua anh trăm bậc.