Sắc mặt Thẩm Hiên Bạch tái nhợt, đôi môi quyến rũ khẽ run run, một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ: “Thật không?”
Doãn Băng Dao gật đầu.
Cô đúng là hết thuốc chữa rồi. Đúng vậy, cô không thể không thừa nhận, cô yêu Ngự Giao, yêu người đàn ông ma quỷ đó.
Cô từng nói với bản thân rằng, cô có cảm giác như vậy với Ngự Giao chẳng qua là vì anh ta đã từng cứu cô mà tôi. Cô cho rằng, trong lòng cô chỉ có người bạn trai Thẩm Hiên Bạch.
Nhưng trong khoảnh khắc Thẩm Hiên Bạch hôn cô, cuối cùng cô cũng hiểu ra, trước đây cô chỉ là tự lừa mình dối người.
“Xin lỗi, em đi trước” vén mấy sợi tóc xõa bên thái dương ra sau tai, Băng Dao xoay người rời đi.
“Đợi đã” Thẩm Hiên Bạch giữ cô lại.
Bàn tay đặt trên nắm cửa của cô cứng đò, quay đầu lại thấy Thẩm Hiên Bạch đang nở nụ cười đầy miễn cưỡng.
“Hì hì, thật ra thì cũng không sao… nếu em đã yêu người khác, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em” Thẩm Hiên dùng một chiếc khăn lụa, lau sạch nước mắt, cố nở nụ cười thỏa mái.
“Hiên Bạch…” Dáng vẻ này của anh, sẽ khiến em càng khó xử.
“Được rồi, đừng nói gì nữa, cho dù thế nào đi nữa trước đây chúng ta cũng từng là bạn học, em đừng đi, nếu không người khác lại tưởng anh bắt nạt đồng nghiệp mới đấy” anh lấy lại dáng vẻ anh tuấn rực rõ như ánh mặt trời.
“…”
Thấy anh như vậy, Doãn Băng Dao không thể từ chối.
Thẩm Hiên Bạch trở lại trước bàn trang điểm, ngồi xuống ghế, sau đó từ trong gương nhìn về phía Doãn Băng Dao: “Mau lại đây hóa trang cho anh đi, để anh thử nghiệm kỹ thuật của em, hôm nay anh có rất nhiều chương trình đó”
“Hiên Bạch, em…”
“Đừng nói gì nữa” anh cắt ngang lời cô, “Bây giờ rất khó tìm việc, em đi chỗ khác, có thể sẽ bị bắt nạt, chi bằng ở lại đây làm công việc này như vậy anh cũng có thể chăm sóc cho em. Không phải em còn phải nuôi Lăng Diệc sao? Đừng có bỏ công việc này, chẳng lẽ nhìn anh đáng ghét như vậy sao?”
Thẩm Hiên Bạch cố gắng dịu dàng để giọng mình nghe nhẹ như nước chảy. Anh không muốn cô từ bỏ công việc này.
Doãn Băng Dao lắc đầu liên tục: “Không phải vậy”