Một chiếc du thuyền cập bến cảng.
Một cô gái quỳ gối trên boong thuyền dọn dẹp, mái tóc đen tuyền trên đầu được búi gọn gàng bằng một chiếc đũa.
Những giọt mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt, như những giọt mật được tiết ra từ làn da trắng nõn. Đôi mày liễu khẽ nhíu lại, khuôn mặt toát lên sự quật cường mạnh mẽ.
“Chị ơi, chị nhìn kìa, bầu trời trong xanh, đẹp quá!”
Một thiếu niên tầm mười tám mười chín tuổi, mặc chiếc quần yếm đứng bên cạnh, ngọng ngịu gọi Doãn Băng Dao.
Doãn Băng Dao lau mồ hôi trên trán, nhìn theo hướng ngón tay em trai chỉ, là ánh hoàng hôn phía tây, mặt biển nhuộm thành một màu đỏ thẫm vô cùng hấp dẫn.
Cô cười cười, đứng dậy phủi bụi trên người, “Đó là ánh hoàng hôn, chỉ cần trong ngày có mặt trời, vào lúc chập tối như thế này sẽ có ánh hoàng hôn”
“Hoàng hôn? Nó có ăn được không?” Doãn Lăng Diệc liếm liếm môi, “Nhìn qua có vẻ ăn rất ngon” cậu đưa tay xoa xoa bụng mình.
“Hoàng hôn không ăn được, em đói bụng rồi phải không? Đi, chúng ta về nhà, tối nay chị sẽ làm thịt nướng cho em ăn”
“Hay quá! Hay quá” cậu thiếu niên liền vỗ tay, “Hì hì, đi theo chị, có thịt ăn”
Doãn Băng Dao bật cười hì hì, không biết em trai cô học được mấy câu này ở đâu.
Cô xoay người kéo thùng rác, dùng hết sức lực mà nó chỉ xê dịch được hai bước.
Đột nhiên cô cảm thấy lực trên hay tay mình trở nên nhẹ hơn rất nhiều, chiếc thùng giác bắt đầu chuyển động.
Vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nụ cười ngây ngô của Doãn Lăng Diệc, cậu đẩy thùng giác chỉ bằng một tay: “Chị, những chuyện này Lăng Diệc có thể làm được”
Doãn Băng Dao nhìn bóng lưng em trai, trong lòng cảm thấy vui mừng.
Từ nhỏ em trai cô đã là một kẻ ngốc nghếch, cho tới bây giờ cô chưa từng để cậu làm bất kỳ việc gì, mỗi ngày ngoài thời gian đến trường, đều phải ở bên cạnh trông coi cậu.
Xem ra để em trai ra ngoài tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng là một việc tốt. Nó đã từ từ học được cách tự lo liệu.
Trên đường trở về nhận được điện thoại Tô Y Thu gọi tới, trong giọng nói dịu dàng có vẻ sốt ruột, “Băng Dao, cậu tới đây mau đi, xảy ra chuyện lớn rồi”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đồng Đồng uống rượu không ngừng, tớ khuyên thế nào cũng không nghe. Cậu tới đây mau lên, một mình tớ không ngăn cậu ấy được”
Tô Y Thu lo lắng nói.
Ba người bọn họ là chị em tốt, luôn tự hào cho rằng trên thế giời này, ngoài ba người phụ nữ, không đúng, nói chính xác phải là ba cô gái như bọn họ ra, không còn ai có thể có tình cảm sâu sắc như bọn họ.
Doãn Băng Dao cúp điện thoại, vội vàng đưa em trai về nhà, sau đó nhanh chóng nấu cơm.
“Chị không ăn cơm sao?”
Doãn Lăng Diệc kéo tay cô hỏi.
“Ừ, chị có chút việc phải ra ngoài, em ăn cơm một mình nha, ăn xong bật ti vi lên xem phim hoạt hình rồi ngủ sớm nhé”
“Em muốn xem hoạt hình”
Doãn Băng Dao nhẹ nhàng hôn lên trán em trai: “Lăng Diệc ngoan lắm”
Sau đó, cô vắt chân lên cổ chạy như điên, vội vàng chạy tới quán bar Tô Y Thu nói.
“Đồng Đồng, cậu làm sao vậy?”
Doãn Băng Dao thở hổn hển, ngồi xuống một chiếc ghế trong quán bar xa hoa trụy lạc, lo lắng nhìn Đồng Bội
Trong cặp mắt đen láy của Đồng Bội tràn đầy tức giận, đột nhiên vỗ bàn một cái, khiến Doãn Băng Dao và Tô Y Thu đứng bên cạnh giật nảy mình.
“Mẹ kiếp! Đàn ông không có kẻ nào tốt hết! Nói cả nửa ngày, thì ra vì thân phận của tớ mới nói yêu tớ. Con mẹ nó chứ!”
Hai cô gái đối diện thoáng sững người, rồi không nhịn được lén cười trộm.
“Hóa ra vì chuyện này” Tô Y Thu chợt hiểu ra, “Trong ba người chúng ta Đồng Đồng luôn là người lợi hại nhất, sao bây giờ lại bị một người đàn ông suy sụp như thế này?”
Đồng Bội khẽ hất cằm: “Làm gì có chuyện đó, cũng chỉ là một tên đàn ông cao cấp thôi, tớ không thèm. Đàn ông giống anh ta, chỉ xứng đôi với loại phụ nữ cao cấp như tiểu nguyệt nguyệt thôi” (Tiểu nguyệt nguyệt: người biết vâng lời)
Cô lại thở dài, nói tiếp:
“Con mẹ nó, bây giờ tất cả đều bị hiện thực hóa, nếu bố tớ không phải là phó thị trưởng, làm gì có chuyện bọn họ thi nhau theo đuổi tớ như vậy”
Doãn Băng Dao nghe câu này, rèm mi không khỏi cụp xuống.
Đồng Bội nhận ra lời nói của mình có thể tổn thương tới Băng Dao, liền vỗ vai cô, phóng khoáng nói:
“Băng Dao, cậu đừng suy nghĩ lung tung, những lời tớ vừa nói chỉ để chửi mắng những tên đàn ông chỉ biết coi trọng thân phận và địa vị của phụ nữ, còn ba chị em chúng ta, tất nhiên sẽ gặp những người đàn ông tốt.”
“Đúng, đúng” Tô Y Thu phụ họa nói: “Tớ tin rằng con gái tốt nhất định sẽ gặp đàn ông tốt”
“Ừm, vì hoàng tử bạch mã tương lai của chúng ta, cạn ly”
Đồng Bội giơ cao ly rượu trong tay nói, ba cô gái hi hi ha ha uống rượu.
Lúc đầu là Doãn Băng Dao tới khuyên Đồng Bội, kết quả bản thân cô cũng uống hết ly này đến ly khác, Tô Y Thu ngồi bên cạnh nhìn hai cô gái đang không ngừng cạn ly, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô cần phải tỉnh táo và giữ hình tượng thục nữ thùy mị nết na của mình, lát nữa chắc chắn cô phải chăm sóc hai người con gái say rượu chết tiệt kia.
Đúng lúc này, Tô Y Thu nhận được một cuộc điện thoại, khuôn mặt lập tức nở nụ cười e thẹn của người thiếu nữ đang yêu.
Đồng Bội hỏi là ai, cô xấu hổ nói: “Là bạn trai, nói lát nữa muốn tới đón tớ”
Bạn trai của Tô Y Thu luôn rất thần bí, cho dù là chị em tốt như Doãn Băng Dao và Đồng Bội cũng chưa bao giờ gặp người đàn ông đó.
Doãn Băng Dao đã uống hơi nhiều, lảo đảo đứng lên.
“Tớ phải về rồi, Lăng Diệc đang ở nhà chờ tớ”
Cho dù chơi ở bên ngoài thế nào, cô luôn nhớ trong nhà có người cần cô chăm sóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!