Nghe thấy lời của đám tông sư nhà họ Lại, Lại Hoài An gật đầu nói: “Được”.
Đám tông sư nhà họ Lại lập tức mở miệng hỏi: “Trịnh Sở ở đâu? Nói mau”.
Khi bọn họ nói chuyện, tay chân cũng không dừng lại, đấm đá đám người Trịnh Lượng Lượng.
Đám người Trịnh Lượng Lượng vốn dĩ không bị Lại Hoài An đánh tới nỗi trọng thương, bây giờ lại bị đám tông sư nhà họ Lại hành hung khiến máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng bọn họ.
“Chúng tôi không thể nói”.
“Đám người khốn nạn, có chết bọn tôi cũng không tha cho các người”.
“Ương ngạnh, nếu các người không nói, tự khắc có người sẽ nói”, một tên tông sư nhà họ Lại hướng mắt nhìn về phía đám người nhà họ Trịnh.
Lúc đám người nhà họ Trịnh bị tên tông sư nhà họ Lại liếc nhìn, cơ thể bọn họ bất giác run lên, một cỗ mát lạnh tràn ngập khắp cơ thể.
Lúc này, tên tông sư nhà họ Lại chú tới một cô bé dễ thương khoảng mười tuổi đứng bên cạnh một người phụ nữ trung niên.
Hắn ta đột nhiên nở nụ cười xấu xa, chỉ ngón trỏ về phía người phụ nữ trung niên: “Trịnh Sở sống ở đâu?”
Ban đầu còn có mười mấy người nhà họ Trịnh đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên đó, kết quả khi bị tên tông sư chỉ tay, tất cả đám người nhà họ Trịnh liền tản ra, càng tránh xa bao nhiêu càng tốt, như thể tránh ôn thần vậy.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên trông rất căng thẳng, mặt tái mét, hai chân mềm nhũn: “Cậu ấy…cậu ấy ở…”
Người phụ nữ trung niên chưa kịp nói xong, cô gái nhỏ đáng yêu đã chu cái miệng nhỏ nhắn lên, bộ dạng trông rất tức giận, nhìn về phía tên tông sư nhà họ Lại, nói: “Chúng tôi là người có cốt khí, không thể nói lung tung”.
Thấy cô gái nhỏ nói như vậy, người phụ nữ trung niên vội vàng đưa tay bịt miệng cô bé lại, lắc đầu nói: “Đừng nghe con bé nói linh tinh, nó chỉ là một đứa trẻ”.
“Đứa trẻ?”, tên tông sư nhà họ Lại sải bước tới, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị: “Tôi ấy mà, thích trẻ con nhất”.
Làm sao mà người phụ nữ trung niên không biết được ý tứ hàm chứa trong ánh mắt của tên tông sư đó chứ, bà ấy vội vàng nói: “Có gì thì nhắm vào tôi đây này, đừng động tay động chân với trẻ con”.
Trong lúc nói chuyện, bà ấy kéo cô gái nhỏ ra sau lưng, không cho tên tông sư nhà họ Lại đến gần.
Tên tông sư nhà họ Lại vẫn dùng ánh mắt dung tục nhìn cô bé, khua tay nói: “Tôi không có hứng thú với bà, mau cút sang một bên đi”.
Trong lúc nói chuyện, hắn ta chỉ còn cách người phụ nữ trung niên một bước.
Chỉ cần tiến lên một bước, hắn ta bắt được cô gái nhỏ dễ thương.
Người phụ nữ trung niên mang theo vẻ mặt tái nhợt,bà ấy đã bị tên tông sư nhà họ Lại dọa cho không hề nhẹ.
Bà ấy gắt gao ôm lấy cô gái nhỏ, sợ cô bé sẽ bị tổn thương.
Thấy cảnh tượng này, đám người nhà họ Trịnh đều cúi thấp đầu xuống, không có mặt mũi nào nhìn thẳng.
Bọn họ cảm thấy nhà họ Trịnh gặp phải kiếp nạn này tất cả đều do tai vạ Trịnh Sở gây nên.
Ngoài sự sợ hãi ra, trong lòng bọn họ vô cùng oán hận căm thù Trịnh Sở.
Đám tông sư nhà họ Lại nhìn cảnh tượng trước mắt với bộ dạng thích thú.
Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng chỉ cảm nhận được nỗi nhục nhã ê chề, mắt họ ngập tràn tia máu.
Thế nhưng, bọn họ đã bị Lại Hoài An đánh trọng thương, căn cản không có sức lực để phản kháng.
Đúng lúc tên tông sư nhà họ Lại vươn tay phải muốn đẩy người phụ nữ trung niên.
Một vệt ánh sáng trắng tốc độ nhanh như tia chớp đâm thẳng mi tâm của tên tông sư.
“A!”
Giữa hai hàng lông mày của tên tông sư xuất hiện một vệt máu đỏ dẫm, trên mặt hắn ta vẫn duy trì vẻ mặt bỉ ổi dung tục như trước, nhưng lại không hề tiến lên trước.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể của tên tông sư nhà họ Lại ngã rầm xuống đất như một tác phẩm điêu khắc.
“Ai!”
Thấy mọi chuyện xảy ra trước mắt, đám tông sư nhà họ Lại lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trên người tràn ngập sát khí.
Bây giờ có Lại Hoài An ở đây, cư nhiên còn có người dám làm loạn, quả thực là tự tìm đường chết mà.
Thấy chiêu thức mà đối phương thi triển tra, khuôn mặt già nua của Lại Hoài An khẽ cau mày, ông ta lạnh lùng nói: “Ẩn ẩn núp núp có nghĩa lý gì, mau ra đây đi”.
Trên thực tế cho dù ông ta đã đạt tới cảnh giới bán thần nhưng vẫn không thể nhận ra đối phương tấn công từ đâu.
Điều này khiến Lại Hoài An có chút bất an, nếu không phải ỷ mình là võ giả cảnh giới bán thần, trên người còn có pháp bảo linh khí, ông ta đã chạy từ lâu rồi.
Thấy có người ra tay cứu mẹ con nhà cô gái nhỏ, ánh mắt đám người nhà họ Trịnh mang theo vẻ phức tạp.
Một số người trong bọn họ cho rằng kẻ ra tay quả thực rất ti tiện, như vậy sẽ chọc giận tới nhà họ Lại, khiến cho bọn họ càng chết thảm hơn.
Số khác lại mang theo vẻ hưng phấn, như thể thấy được cứu tinh vậy, trông bọn họ vô cùng kích động, hy vọng cao thủ mau chóng ra giải cứu nhà họ Trịnh.
“Đám người nhà họ Lại các người chạy tới nhà họ Trịnh gây chuyện, ai cho các người cái gan đó”, giọng điệu lạnh lùng của Trịnh Sở vang lên.
Khi nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người có mặt bao gồm của Lại Hoài An đều cảm thấy cơ thể rét run, hơi lạnh quét qua toàn thân.
Mặc dù Lại Hoài An không cảm thấy lạnh nhưng ông ta lại thấy tim mình đập nhanh và loạn nhịp, khiến ông ta hoang mang sợ hãi một cách khó hiểu.
“Mau ra đây đi, đừng ẩn ẩn náu náu nữa”, Lại Hoài An buộc mình phải bình tĩnh lại, nếu như để người khác nhìn ra được sự hãi trong lòng ông ta, sau này nhà họ Lại lăn lộn ở Hoa Hạ kiểu gì.
Lộc cộc lộc cộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!