Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tạ Bá Ngọc nhìn cảnh tượng trước mắt, ông ta nói: “Cậu Trịnh, đã xảy ra chuyện gì?” 

“Không có gì”, giọng điệu Trịnh Sở lạnh lùng: “Tôi quay về thành phố Giang Nam”. 

Anh muốn trước mười giờ sáng ngày mai đi tới thành phố Giang Nam. 

Nếu không hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi sẽ nguy hiểm đến tính mạng. 

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói vậy, ông ta nói: “Cậu Trịnh, tôi đi cùng cậu”. 

Trịnh Sở lắc đầu đáp: “Bây giờ ông đã là gia chủ nhà họ Tạ ở Thanh Châu rồi, ông phải ở đây chủ trì chuyện lớn”. 

“Hai đứa cháu của tôi vẫn đang ở thành phố Giang Nam, tôi phải đến đón chúng nó, tiễn ông nội một chuyến”, Tạ Bá Ngọc mở miệng nói. 

Trịnh Sở thấy cũng được, sau đó cùng Tạ Bá Ngọc rời đi. 

Mọi người nhà họ Tạ nhìn thấy Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở cùng nhau rời đi, trái tim đang thấp thỏm lúc này mới thả lỏng, há miệng hít thở được chút không khí tươi mới. 

Thời điểm Trịnh Sở ở đây khiến bọn họ cảm thấy áp lực quá lớn, ngay cả hít thở sâu cũng không dám. 

Lúc hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đi tới chân núi, bọn họ không rời đi bằng ô tô. 

Bây giờ Tạ Bá Ngọc là gia chủ của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, thân phận địa vị cao quý đến nhường nào. 

Ông ta gọi điện thoại, tốn một số tiền lớn gọi một chiếc máy bay tư nhân. 

Bởi vì ông ta nhìn ra được Trịnh Sở đang rất nôn nóng muốn mau chóng quay về thành phố Giang Nam nhanh hơn một chút. 

Không bao lâu, một chiếc máy bay tư nhân xuất hiện trên đầu Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở. 

Hai người lên máy bay, đi về phía khu Thiên Hà thành phố Giang Nam với tốc độ nhanh nhất. 

Khu Thiên Hà chính là khu nhà giàu cua thành phố Giang Nam. 

Bên trong cảnh vật tươi đẹp, non xanh nước biếc. 

Mỗi tòa biệt thự trong đó đều có giá mấy chục triệu. 

Phần lớn nhà giàu quyền quý đều sẽ mua biệt thự ở đây, lúc rảnh rỗi tới đó nghỉ phép và giải sầu. 

Khi máy bay tư nhân màu trắng lái đến giữa không trung tiểu khu Thiên Hà thì ngừng lại. 

Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc, anh nói: “Tôi xuống giải quyết chút phiền phức, ông đi tìm cháu trai mình đi”. 

Lời nói vừa dứt, Trịnh Sở nhảy xuống từ độ cao mười mấy mét. 

Tạ Bá Ngọc thấy vậy cũng không có đi tìm cháu mình ngay lập tức, mà ông ta cùng đi theo Trịnh Sở, nhảy xuống tiểu khu Thiên Hà. 

Trịnh Sở nhảy xuống phía dưới, nhìn thấy Tạ Bá Ngọc cũng đi theo, anh hỏi: “Sao ông cũng xuống?” 

Trên mặt Tạ Bá Ngọc mang theo nụ cười nhạt, ông ta nói: “Ngược lại tôi muốn xem ai dám trêu tức cậu Trịnh”. 

Trịnh Sở thấy vậy, anh cười một tiếng, sau đó đi về phía một căn biệt thự sang trọng màu xanh nhạt. 

Biệt thự sang trọng này chính là biệt thự trước kia Trịnh Sở ở. 

Sau khi mẹ anh bệnh chết, còn mình bị người ta cố ý đẩy xuống vách núi, căn biệt thự này liền bị em trai cùng bố khác mẹ thu hồi. 

Nghĩ tới đây, ánh mắt Trịnh Sở ngày càng lạnh lẽo, anh muốn Trịnh An phải hối hận khi đến thế giới này. 

Bên trong biệt thự màu lam nhạt. 

Một người đàn ông tóc dài xõa vai, môi đánh son màu đỏ tươi, trang điểm giống như phụ nữ, hắn ngồi trên một chiếc xích đu, trong tay cầm một ly rượu sâm banh. 

Hắn nhẹ nhàng uống một hớp rượu sâm banh, cười ha ha nói: “Trịnh Sở ơi là Trịnh Sở, tôi đã không thể chờ đợi nổi muốn giết chết cậu, mang về lập công”. 

Mấy ngày nay Trịnh An mới biết được Trịnh Sở vẫn chưa chết. 

Hắn lại nhớ đến Trịnh Bưu biến mất lâu như vậy, trong lòng suy đoán có thể Trịnh Bưu đã bị Trịnh Sở giết chết. 

Dù sao trước đó Trịnh Bưu đã đến tỉnh Thiên Xuyên, tất cả những thứ này đều có liên quan đến Trịnh Sở. 

Trịnh An báo tin tức này cho em trai cùng bố khác mẹ của Trịnh Sở, rất nhanh Trịnh Thiên liền phái Trịnh An mau đi giết chết Trịnh Sở. 

Suy cho cùng dù hắn ta là em trai cùng bố khác mẹ của Trịnh Sở, dòng máu chảy trên người giống nhau, nhưng lại hận Trịnh Sở thấu xương. 

Hắn ta cho rằng Trịnh Sở rất phế vật, cái gì cũng muốn phải tranh đoạt với Trịnh Sở. 

Sau lưng Trịnh An có mấy chục võ giả cảnh giới minh kình nhà họ Trịnh và một vị tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền. 

Tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền Trịnh Năng Văn nghe Trịnh An nói vậy, giọng điệu đầy cung kính: “Cậu Trịnh, cần gì phải nóng lòng chứ, dù sao Trịnh Sở cũng sẽ chết trong tay cậu”. 

Mặc dù tên gã là Năng Văn, nhưng thực lực hùng mạnh, làm người cũng rất tàn bạo, vô cùng thích chết chóc. 

Trịnh An nghe Trịnh Năng Văn nói xong, hắn cười ha ha nói: “Tính tình của tôi gấp gáp, luôn muốn giết chết hắn nhanh hơn chút, xong trở về Vân Châu nhận công”. 

Ánh mắt Trịnh Năng Văn nóng như lửa đốt, nhìn về phía hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi bị trói thành bánh chưng. 

Gã nhìn thấy hai người phụ nữ quyến rũ, tướng mạo xinh đẹp, gã cười nói: “Cậu Trịnh, hai người này thật sự phải chờ Trịnh Sở đến rồi giết chết trước mặt hắn sao?” 

Trịnh An nghe Trịnh Năng Văn nói xong, hắn che miệng khẽ cười: “Đó là điều đương nhiên, tôi muốn cho Trịnh Sở biết cái gì gọi là đau khổ”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!