Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Tiên Đế (tác giả Long Bất Bại)



Lúc này, trong xe ngoại trừ Trịnh Sở, tất cả mọi người đều cảnh giác với Trần Anh.

Dẫu sao Trần Anh cũng là võ giả nhà họ Trịnh, thực lực của cô ta vô cùng cường mạnh, ngoài Trịnh Sở không ai có thể khắc chế được cô ta.

Thạch Phá Thiên và những người khác thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, lúc trước ở trong mật thất Trần Anh đột nhiên đứng về phía Trịnh Sở, chẳng qua chỉ là đang đùa bỡn Trịnh Sở.

Một khi đùa bỡn xong, sẽ bất ngờ giết Trịnh Sở.

Vẻ mặt của Trịnh Sở lãnh đạm, nhìn Lam Hinh đang căng thẳng không thôi, nhàn nhạt nói: “Mọi người tự trở về thành phố Nam Kiến đi, tôi sẽ xuống xe ở đây”.

Anh đã biết ngọc ba màu mà Thạch Phá Thiên nói nằm ở đâu, đến lúc đó tự mình đi là được.

Còn về người đàn ông gọi điện cho Trần Anh, Trịnh Sở nhất định sẽ giết hắn, không cho hắn cơ hội sống, một chút cũng không.


Trịnh Sở và Trần Anh giống như một cơn gió, chạy băng băng trên đường cao tốc về khách sạn Hoành Đạt.

Trong căn phòng số ba trên tầng tám của khách sạn Hoành Đạt.

Trịnh Bưu vừa tắm xong, trên người quấn khăn tắm màu trắng, từ trong phòng tắm bước ra.

Hắn ta ngâm nga một điệu hát dân gian, tâm trạng rất vui.

Người nhà họ Trịnh cho rằng Trịnh Sở đã chết, nhưng hôm nay hắn ta lại phát hiện ra Trịnh Sở còn chưa chết.

Không những không chết mà còn trở thành một pháp sư với thực lực không tầm thường.

“Đáng tiếc”, Trịnh Bưu ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, châm một điếu xì gà lớn, rít mạnh một hơi, nhả ra vòng khói: “Trần Anh chỉ muốn đùa bỡn cậu chủ ngày xưa là mày một chút thôi, sau đó sẽ giết chết mày”.

Trịnh Bưu cảm thấy sở dĩ lúc ở trong mật thất Trần Anh đột nhiên đứng về phía Trịnh Sở, là bởi vì muốn chơi đùa một chút với Trịnh Sở.

Hiện tại tâm trạng hắn ta rất vui vẻ, chỉ cần Trần Anh giết chết Trịnh Sở, đến lúc đó nhà họ Trịnh ở Vân Châu nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho hắn ta.

Trịnh Bưu chưa đắc ý được bao lâu, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đang tiến về phía mình.

Hắn ta biết luồng khí tức này là khí tức của Trần Anh, trên mặt mang theo nụ cười thô tục, không thể chờ được nữa vội vàng xuống giường mở cửa.

Lúc này hai người Trịnh Sở và Trần Anh đã đến bên ngoài cửa phòng số ba.

Anh nhìn thấy căn phòng số ba, đến gõ cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp giơ chân đạp về phía cửa.

Ầm một tiếng vang lên.

Cửa phòng tinh xảo bị đạp thành vô số mạt gỗ, cuốn bay theo gió.


Trịnh Bưu trong lòng tràn ngập niềm hân hoan chuẩn bị mở cửa, kết quả cánh cửa đã bị đạp thô bạo thành mạt gỗ, dọa nửa thân dưới của hắn ta co rụt lại, vẻ mặt cứng đờ.

Hắn ta nhìn khuôn mặt dữ tợn của Trịnh Sở cùng Trần Anh phía sau Trịnh Sở, sau khi sững sờ một lúc, giận tím mặt: “Trịnh Sở, thằng nhãi mày định làm gì? Dọa tao sợ rồi thì đến cái mạng nhỏ của mày cũng không biết sẽ chết như thế nào đâu!”
Trịnh Bưu vừa nói, vừa nhìn Trần Anh, giọng điệu hung ác độc địa nói: “Trần Anh, tôi bảo cô giết chết Trịnh Sở, không phải bảo cô đưa hắn đến gặp tôi”.

Trần Anh lúc này đã là con rối của Trịnh Sở, những lời Trịnh Bưu nói đều không nghe thấy, hoàn toàn không để ý đến lời của Trịnh Bưu.

Trịnh Bưu thấy Trần Anh không đếm xỉa đến mình, tức giận nói: “Trần Anh, cô phụ trách bảo vệ sự an toàn của tôi, hay phụ trách bảo vệ sự an toàn cho cái mạng rẻ mạt của Trịnh Sở?”
Trong lòng hắn ta thở gấp, lần này bản thân ra ngoài, nhà họ Trịnh sắp xếp Trần Anh bảo vệ hắn ta.

Kết quả từ sau khi Trần Anh tiếp xúc với Trịnh Sở trong mật thất, liền biến thành cái đức hạnh này, hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của hắn ta.

Trịnh Sở nghe Trịnh Bưu lải nhải không ngừng, duỗi tay phải trực tiếp nắm lấy cổ của Trịnh Bưu.

Trịnh Bưu là võ giả cảnh giới minh kình sơ kỳ, hiện tại thấy Trịnh Sở túm cổ mình, hắn ta lập tức biến sắc, tấn công về phía Trịnh Sở.

Tuy nhiên, hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Trịnh Sở, hai tay vừa duỗi ra làm tư thế tấn công, Trịnh Sở đã bẻ gãy hai tay của hắn ta, túm cổ xách hắn ta vào trong phòng.

Lúc Trịnh Sở bước vào trong phòng, Trần Anh cũng đi theo vào.

Trịnh Bưu bị Trịnh Sở bóp chặt, hô hấp khó khăn, trên mặt không còn chút máu.

Hắn ta trợn tròn hai mắt nhìn đến Trần Anh ở phía sau Trịnh Sở, hai tay vung loạn, tỏ ý Trần Anh đừng chơi đùa nữa, nhanh chóng ra tay giải quyết Trịnh Sở, bằng không hắn ta sắp chết ở đây.

Không biết làm sao Trần Anh hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của Trịnh Bưu, lặng lẽ đi theo phía sau Trịnh Sở, nhìn Trịnh Sở bóp cổ Trịnh Bưu.

Trịnh Bưu cảm thấy mình sắp bị Trịnh Sở bóp cổ đến chết.


Hắn ta là ai, hắn ta là người nhà họ Trịnh ở Vân Châu, bây giờ lại sắp bị người bị trục xuất khỏi nhà họ Trịnh là Trịnh Sở bóp chết, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Trịnh Bưu không cho phép mình bị loại người có thân phận thấp kém như Trịnh Sở giết hại, tuyệt đối không thể được.

Trịnh Sở thấy Trịnh Bưu bị bóp thế là đã đủ, bóp thêm nữa sẽ chết mất.

Anh trực tiếp ném Trịnh Bưu lên giường lớn, lạnh lùng nói: “Hồi đó là kẻ nào chỉ thị đẩy tao xuống vách núi?”
Nếu không phải hôm nay Trịnh Sở đã sử dụng thuật soát hồn, trong khoảng thời gian này không thể tiếp tục sử dụng được nữa.

Bằng không đã trực tiếp sử dụng thuật soát hồn để tìm kiếm ký ức trong đầu Trịnh Bưu, rồi giết chết hắn ta.

Trịnh Bưu bị Trịnh Sở ném lên giường lớn, trên mặt không còn chút máu, nhìn Trịnh Sở lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Thằng tạp chủng, mày chỉ là cậu chủ bị nhà họ Trịnh ruồng bỏ, lại dám ra tay với tao?”
Hắn ta càng nói ngọn lửa tức giận trong lòng càng lớn, từ trên giường đứng lên, nhìn Trịnh Sở giận dữ: “Mày biết tôn ti trật tự không hả?”
Trịnh Sở nghe những lời của Trịnh Bưu, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, vung tay phải đánh vào má phải Trịnh Bưu.

Bốp.

Má phải Trịnh Bưu bị Trịnh Sở đánh cho đỏ bừng sưng lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu.

Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Tôn ti à, tao tôn quý như thần, mày ti tiện như loài giun dế”.

Anh nói xong câu này, ánh mắt nhìn đến vẻ mặt đau khổ của Trịnh Bưu, nói: “Hồi đó là kẻ nào chỉ thị đẩy tao xuống vách núi?”
Trịnh Bưu cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của Trịnh Sở, chỉ cảm thấy cảm giác rét lạnh thấu xương quét qua toàn bộ cơ thể, khiến cả người hắn ta cứng đờ..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!