Dù thế nào cũng phải giành lấy Tỉnh Thần Đan, Liễu Tâm Như đang chờ nó cứu mạng cơ mà?
“Bí Phủ đó là nơi thế nào?”
Tạm bỏ qua suy nghĩ đó, Triệu Bân nhìn sang Lâm Tà và Kiếm Nam.
“Thánh địa tu luyện của Thiên Tông”, Lâm Tà cười nói: “Đó là một nơi rất tốt, bên trong có rất nhiều thứ hay ho, những tâm đắc võ đạo tiền bối để lại này, ai may mắn có thể nắm bắt được ý cảnh”.
“Ta cũng có nghe nói", Tư Đồ Kiếm Nam xem vào một câu: “Nghe đồn nữ soái Xích Diễm cũng ngộ đạo trong Bí Phủ nên mới đột phá Chuẩn Thiên, cũng rời khỏi Thiên Tông Đại Hạ trong năm đó.
“Rất tốt”, Triệu Bân khẽ nói.
Nhưng so với Bí Phủ và công pháp cấp Thiên thì Tỉnh Thần Đan có vẻ thực tế hơn.
Đang nói chuyện thì một làn gió thơm chợt ập tới.
Khi Triệu Bân ngước lên nhìn thì Sở Vô Sương đã đứng trước bàn như bóng ma.
Sở Vô Sương là người nổi tiếng, tất cả mọi hành động và cử chỉ của cô ta đều ảnh hưởng đến tất cả mọi người, trong mắt các đệ tử, nói không chừng đứa con gái của trời cao sẽ có tia lửa nào đó bùng lên với tiểu võ tu kia.
“Ta không cần biết ngươi dùng cách gì để có Tử Ngọc”.
“Nhưng đó là đồ của cô cô ta, ngươi không xứng có được nó”.
“Giao ra đây”.
Sở Vô Sương khẽ hẽ môi, cũng vươn tay ra.
Đây là lần đầu tiên cô ta mở miệng từ đầu đến giờ, giọng nói lanh lảnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đó không phải là thương lượng mà là mệnh lệnh cao nhất, khi nói chuyện không hề liếc mắt nhìn Triệu Bân một lần.
Một tiểu võ tu, không xứng để cô ta phải cúi xuống nhìn.
Mấy từ ít ỏi, đình Ngọc Tâm chìm vào yên tĩnh, bọn Thanh Dao đều nhíu mày lại, kẻ như Nghiêm Khang thì vui sướng khi người gặp họa, như Lâm Tà với Tư Không Kiếm Nam thì nhướng mày, cực kỳ khó chịu với hành động của Sở Vô Sương, đó là đồ của nữ soái tặng người ta, ngươi lấy tư cách gì mà đòi! Muốn xin thì đừng có vênh váo hống hách như vậy, Cơ Ngân người ta có nợ gì ngươi.
Hai người bọn họ khó chịu, Triệu Bân lại càng cáu.
Đột nhiên nhảy ra trước mặt đòi lấy đồ của người ta mà cũng hiên ngang lẫm liệt thế á?
“Sở sư muội”.
Mục Thanh Hàn đi tới đứng bên cạnh Triệu Bân.
Mục Thanh Hàn bình thường luôn điềm đạm lạnh lùng, bấy giờ lại nở một nụ cười khẽ.
Nói chính xác hơn là nụ cười làm lành.
Cô ta là sư tỷ, phải che chở tiểu sư đệ.
"Không có chuyện của ngươi, né ra".
Sở Vô Sương thản nhiên nói, không hề nể nang Mục Thanh Hàn.