“Tối nay… Ngủ với cô ấy là được”.
Tư Không Kiếm Nam sửa lại vạt áo, chuyện lên giường này thì ta làm được.
Triệu Bân cười gượng, mấy chữ ngủ với cô ấy khiến hắn bất giác nhớ tới Nguyệt Thần, tính thời gian ấy à! Tú Nhi nhà hắn đã bế quan khá lâu, đến nay cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Ngươi có từng tính thử xem mình có bao nhiêu tình nhân không”.
Lâm Tà cũng nhàm chán nói mấy câu, uống rượu rồi chọt chọt Tư Không Kiếm Nam.
Triệu Bân cũng bất giác liếc nhìn, hắn cũng muốn biết cái tên này đã hái bao nhiêu luống rau rồi.
Tư Không Kiếm Nam hít một hơi thật sâu, vẫn chưa trả lời.
Buồn cười là hắn ta thật sự bấm ngón tay tính thử.
Triệu Bân và Lâm Tà nhìn hắn ta thì tên đó đã đếm tới mấy chục rồi.
Từng đó rồi mà còn dám tính thêm.
Thế thì không phải là hái rau đơn thuần nữa rồi.
Có thể thấy tên này đúng là lợn giống, nhảy nhót hưởng thụ giữa vườn rau!
Lâm Tà cực kỳ sùng bái!
Triệu Bân cũng lặng lẽ dựng ngón tay cái.
Đừng nói tới hai người họ, dù có thêm thiếu gia nào tới thì cũng phải cúi đầu bái phục.
Đang tán gẫu thì có tiếng Phật vang lên.
Khỏi cần phải nhìn, biết là Bát Nhã tới đây, nữ tử Phật gia luôn cho con người ta cảm giác hài hòa, có rất nhiều nam đệ tử hai mắt sáng rỡ, cô gái xinh đẹp như thế mà lại bị Phật gia bắt cóc đi ư?
Ánh mắt Triệu Bân lạnh đi, sớm muộn gì cũng giải quyết chuyện với Bát Nhã.
Cả Vương Dương nữa, dù có chạy tới chân trời góc biển hắn cũng sẽ tiễn về quỷ môn quan.
“Vẫn chưa đụng tới nữ tử Phật gia bao giờ”.
Tư Không Kiếm Nam không đếm nữa, vuốt cằm nhìn lướt qua Bát Nhã.
“Ta cá năm trăm lượng bạc, ngươi không làm gì được đâu”.
Lâm Tà cắn một ngụm linh quả, cũng là kiểu sợ thiên hạ không đủ loạn.
“Thế thì chưa chắc”, Tư Không Kiếm Nam ngậm lọn tóc, ta trông điển trai thế này, làm gì có ai ta không đụng được, nhưng hôm nay có vợ ở đây, tất nhiên không thể ghẹo gái, phải tìm cơ hội nào đó để ra tay.