Quần chúng cứ thổn thức chậc lưỡi không thôi, lời nói cũng có lý lắm.
Đoạn nhạc đệm đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Có trưởng lão Thiên Tông nhúng tay vào, cuối cùng hai người đó mới yên tĩnh lại.
Tư Không Kiếm Nam thông qua khảo hạch, chọn một sư phụ rồi quay đầu chạy biến.
Vì hắn ta, Chiêu Tuyết cũng tiện thể tham gia khảo hạch, không ngờ lại thông qua được.
“Ta cũng chọn ông làm sư phụ”.
Lời Chiêu Tuyết nói lại nghe mùi đuổi giết Tư Không Kiếm Nam.
“Chắc là sau này sẽ không được yên bình nữa”.
Sư phụ được chọn bùi ngùi nói.
Có hai đồ nhi bảo bối như thế mà yên bình được mới lạ, nhưng thế cũng tốt, nói không chừng năm sau có thể ôm được một đồ tôn nhỏ, Kiếm Nam nhà ông ta tài giỏi như thế, mỗi năm một đứa cũng không chừng, thế thì sẽ càng náo nhiệt, già rồi… Cách một đời, lại càng thích mấy đứa nhỏ choai choai.
Trong tiếng trầm trồ khen ngợi đó, sắc trời dần tối.
Cuối cùng khảo hạch của Thiên Tông hôm nay cũng kết thúc dưới ánh trăng.
Không còn ai lên đài, mọi người đều tản ra, ai cũng bùi ngùi thổn thức, cuộc trò chuyện hôm nay quá là thú vị, các trưởng lão dưới dài cũng duỗi lưng đứng dậy, sau đó thở dài một tiếng, mấy người họ ngồi cả một ngày dài vẫn không thu được đồ nhi, toàn là bị trưởng lão khác giành mất.
Hết cách rồi, khải hạch vẫn còn kéo dài mấy ngày nữa, vẫn còn cơ hội.
Triệu Bân đã chạy tới, đứng từ xa chắp tay cúi người: “Ra mắt các vị trưởng lão”.
Ngại nhất là khi chẳng có ai thèm quan tâm đến hắn.
Ngẫm lại cũng đúng, nhiều cảnh giới Huyền Dương lên đài khảo hạch như thế mà bọn họ còn chẳng đếm xỉa gì chứ đừng nói là cảnh giới Chân Linh như hắn, trưởng lão Thiên Tông đều có thân phận cao quý, chẳng thèm để mắt tới mấy con tôm tép bên lề đâu.
“Cho hỏi ai là tiền bối Lý Huyền Thương”, Triệu Bân hỏi.
“Lý Huyền Thương?”
Nghe tới cái tên đó, phần lớn các trưởng lão đều nhướng mày, ánh mắt trở nên kỳ lạ.
Vẻ mặt Triệu Bân càng quái lạ, hắn nói sai cái gì rồi ư?
“Tiểu bối là người từ nơi khác tới phải không!”, một trưởng lão hơi béo ngáp dài.