Tên mập cũng hiểu ngôn ngữ môi, hắn mấp máy môi đáp lại.
“Vậy ngươi nhảy tiếp đi!”
Triệu Bân bĩu môi, len lén xoa người, hắn không rảnh nói chuyện nhảm nhí.
“Đệch mợ nhà ngươi”.
Hắn cử động, tên mập cũng cử động, gào lên chửi.
Hắn ta xé bùa vàng trên trán ra, sau đó giật rách mũ vải, chạy biến vào trong rừng.
Ơ?
Pháp sư mạnh mẽ quay người, sửng sốt một lúc, thần tình trở nên kỳ quái.
Mẹ nó chứ, sao lại có người sống thế này.
Tệ hơn là, lão ta chẳng hề biết suốt cả quãng đường.
“Chạy đi đâu”.
Pháp sư hừ lạnh, một tay kết ấn và niệm chú.
Hự...!
Tên mập vừa chạy vào trong rừng lại ôm ngực kêu lên, nhìn thần thái rất đau đớn, có khi đã bị dính vu chú của pháp sư rồi.
“Cứu...!Cứu ta với”.
Tên mập đau đớn kêu lên, hắn ta nói với Triệu Bân, hai người cách nhau chưa đến ba đến năm trượng.
Triệu Bân chau mày, thật sự không muốn xen vào.
Chủ yếu là pháp sư đó quá quỷ dị, đạo hạnh không thấp chút nào.
Bụp! Bụp! Bụp!
Những tiếng nhảy vang lên, hai cỗ thi thể một trái một phải tiến đến.
Có lẽ là bị pháp sư thúc giục, chúng không nhìn Triệu Bân mà chạy về phía tên mập.
Không cần nói cũng biết là định bắt tên mập về.
“Cứu ta với”.
Tên mập nhìn Triệu Bân, ánh mắt tràn đầy sự cầu cứu.
Triệu Bân thở dài.
Hắn lại ra tay, chạy ra kéo tên mập đi.
Cứu một mạng người xây mấy tòa tháp đấy.
Hai con cương thi bật nhảy đuổi theo, lại còn thở ra âm khí, cỏ cây hoa lá đột nhiên trở nên úa tàn.
Tiếc rằng bọn chúng là người chết.
Có hòn đá chặn lại nên chúng không nhảy qua được mà ngã chổng kềnh.
“Chạy đi đâu”.
Pháp sư chạy theo, phất tay áo, hàng trăm đồng tiền bay ra.
“Tiền bối, hắn ta là người”.
Triệu Bân quay người, trong lúc ấy thì rút kiếm Tử Tiêu ra khỏi eo, múa một vòng đánh bay hàng trăm đồng tiền.
“Cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ mà cũng dám cướp người trong tay ta?”
Pháp sư lãnh đạm nói, mồm niệm chú, một tay kết ấn, một tay vẽ bùa tạo thành một chữ “phong” thật lớn, bổ nhào về phía Triệu Bân.
Két!
Triệu Bân động chân nguyên, chém đôi chữ “phong” ra.
Bùa kia tạo cho hắn một cảm giác rất lạ.
Nếu như bị trúng chắc sẽ khó chịu lắm.
“Ái chà, ta đánh giá thấp ngươi quá rồi”.
Pháp sư cười âm hiểm, một tay biến ra ấn quyết, những dòng chữ cổ hiện ra, đều rất hư ảo, cũng không biết là chữ từ đời nào, không đọc được.
“Đó là vu chú, mau tránh ra”.
Tên mập nhắc nhở, như biết được sự quỷ dị của phép này.
Triệu Bân chưa trốn mà lửa bùng ra khắp toàn thân.
Là thú hỏa hộ thân, những dòng chữ cổ kia bay đến đều bị đốt sạch.
Đinh đang!
Pháp sư cười âm hiểm, rung chuông bắt hồn, những âm thanh kỳ lạ vang lên.
Hự...!
Triệu Bân thấp giọng hô, tiếng chuông đó quá kỳ lạ.
Nhưng hắn vẫn gắng gượng được, kéo tên mập lui về sau nhanh chóng rồi thu kiếm Tử Tiêu về eo.
Đồng thời, hắn ném mấy cái bùa nổ ra.
“Chỉ vậy mà cũng đòi làm ta bị thương?”
Pháp sư khinh bỉ, cũng cực kỳ tự đắc, nhẹ nhàng đón lấy.
Nhưng khi nhìn thấy bùa nổ, lão ta liền thay đổi sắc mặt.
Lúc này là lúc kiểm tra năng lực ứng biến, cũng là kiểm tra tốc độ.
Bùa nổ không phải trò đùa, vì cái này biết nổ.
Pháp sư có nhiều thủ đoạn nhưng da thịt lại yếu ớt.
Cũng may lão ta nhanh trí, ném phi đao lại một hòn đá phía sau.
Bùm!
Tiếng nổ vang lên, cây cỏ tứ phía đổ sầm.
Triệu Bân thì đã mất tích.
Nói thật, cũng chẳng có thù hằn gì mà phải liều mạng, hơn nữa pháp sư rất tà ác, đạo thuật của lão ta rất khó lường, chỉ không cẩn thận một chút thì sẽ bị tiêu diệt.
Sau đó pháp sư xuất hiện.
Chật vật là có, nhưng không quá nhiều trở ngại.
Hòn đá lớn đó giúp lão ta chặn lại, vì lão ta chẳng ngờ rằng một cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ lại có thể có bùa nổ, uy lực lại còn vượt xa sự tưởng tượng của lão ta, có sấm sét và hỏa diễm.
“Muốn đi à, không dễ thế đâu”.
Pháp sư cắn răng, triệu hồi cương thi ra một chỗ, còn lão ta thì đuổi theo vào trong rừng.
Tên nhóc kia có cả bùa nổ, vậy chắc chắn còn bảo vật khác nữa.
Soạt! Soạt!
Bên này, Triệu Bân đi không ngừng, kéo theo tên mập, chạy cũng nhanh.
Thỉnh thoảng hắn nhìn sang tên mập.
Không biết cái tên này ăn gì mà to thế, người toàn thịt, nhìn thế nào cũng thấy giống thiếu gia nhà giàu.
Nhưng lúc này nhìn đi, trạng thái hắn ta quá tệ! Sắc mặt trắng bệch, thần sắc đau khổ như bị thương nặng.
“Nước, tìm nước”, tên mập yếu ớt nói.
Triệu Bân không nói, đi thẳng ra sông lớn.
Hắn khá là bội phục cái tên này vì đã giả làm xác chết, đến mức pháp sư còn không nhận ra.
Đúng là một thiên tài.
Bùm!
Không lâu sau đã nghe thấy tiếng nước chảy, Triệu Bân cũng thô bạo, đến bên sông rồi ném tên mập vào.
Xong xuôi, hắn định quay đầu đi.
Làm thế này đã là tận sức lắm rồi, sống hay chết thì phải xem chính tên mập thôi.
.