“Ba mươi vạn tiên thạch chỉ mua được một cây quạt nát?”
“Hôm nay ta khá may mắn, mở ra được một viên linh châu không tầm thường”.
Thạch phường như cái chợ, kẻ đến người đi, cực kỳ náo nhiệt, đi tới đâu cũng nghe thấy tiếng bàn luận, mắng nhiếc, có người mừng rỡ, có kẻ mắng to, cực giống sòng bài, người vui kẻ sầu.
“Bảo bối đâu?”
Không biết Triệu Bân đã lầm bầm câu nói này bao nhiêu lần rồi.
Đá ở đây rất nhiều nhưng bên trong lại không có cái nào ra hồn, vòng đi vòng lại hồi lâu, xem xét mấy ngàn tảng đá, giá cái này lại mắc hơn cái kia, nhưng chưa thấy món báu vật nào.
Hắn vẫn không ngừng.
Tiếp tục tìm….
Đá vẫn còn rất nhiều.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang rền.
Có người mở được bảo bối, tiên quang chói lọi phóng thẳng lên trời.
Triệu Bân vô thức ngước mắt lên xem, đập vào tầm mắt là mây mù lượn lờ trên bầu trời, điều tạo ra dị tượng này là một viên đan dược. À không, phải nói là nửa viên đan, dược hương nồng đậm lan ra khắp xung quanh.
“Trời ạ!”
“Đan tám vân”.
Thạch phường vốn dĩ náo nhiệt bỗng chốc im lặng bởi đan dược này, toàn bộ mọi người ở đây đều ngửa đầu nhìn nửa viên đan dược lơ lửng giữa bầu trời, dị tượng vẫn đang diễn ra, đan khí lượn lờ, dường như có thể nhìn thấy trong không gian mờ mịt một vóc dáng xinh đẹp mờ ảo nhưng chỉ hiện lên thoáng chốc.
“Ta hoa mắt rồi sao?”
Không ít người xoa mắt, tưởng mình nhìn lầm.
Khi nhìn lại lần nữa thì hình bóng đó đã biến mất.
Triệu Bân đã nắm bắt được cảnh tượng biến mất trong tích tắc này.
Mặc dù bóng dáng đó khá mờ ảo nhưng hắn lập tức nhận ra ngay là ai khi vừa thấy… Nguyệt Thần.
“Viên đan dược đó… là do Nguyệt Thần luyện sao?”
Triệu Bân thầm nghĩ, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ.
Đan dược có phản chiếu ra bóng người thì chắc chắn chỉ có hai khả năng: Một là viên đan dược đó là đan dẫn cho người sống, hai là cấp bậc của viên đan dược quá cao, thậm chí cao tới mức ý niệm của người luyện đan có thể hiển hóa trong tình huống đặc thù.
So với việc nó đan dẫn, hắn tin vào khả năng thứ hai hơn.
Trước khi thành thần, chắc Tú Nhi cũng đã có trình độ với luyện đan.