“Ngươi cũng biết khá nhiều đấy nhỉ!”, Triệu Bân mỉm cười nhìn mặt quỷ.
“Trời cũng giúp ta đây mà”, ngọn lửa mặt quỷ lại cười, vẻ kiêng dè bay hết, trong ánh mắt nó chỉ còn sự tham lam. Ngọn lửa cuồn cuộn kia lại nhấn chìm Triệu Bân lần nữa, trong biển lửa còn có thêm sức mạnh luyện hóa rất kỳ lạ.
“Một ngọn lửa mà cũng đòi luyện hóa ta?”
Triệu Bân thét lên đầy đanh thép, hiến tế căn nguyên huyết mạch, biến thành một tiên hải, dùng tiên lôi bổ trợ, biến thành tiên hải sấm chớp, nuốt trọn biển lửa, đến cả mặt quỷ cũng bị nuốt luôn.
Á!
Tiên hỏa màu đen gào thét, thậm chí còn biến thành hình người.
Dù đã biến thành hình người nhưng toàn thân tên này vẫn đen thui, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nham hiểm, đáng sợ. Dù nó không phải lệ quỷ, nhưng nhìn thế nào cũng đáng sợ hơn lệ quỷ.
Mở!
Tiên hỏa hình người thét lên, lập tức chém tung biển sấm chớp cấp tiên.
Triệu Bân cuốn theo tiên lực lao tới, vung nắm đấm, tạo ra một con rồng màu vàng.
Đùng!
Tiên hỏa hình người cũng không phải dạng tầm thường, giậm chân khiến con rồng kia tan ngay lập tức.
Cùng lúc đó, nó vung cánh tay, ngọn lửa hừng hực biến thành tấm màn đen từ trên trời đè xuống.
Keng!
Triệu Bân đột ngột vung tay áo, vẽ ra một dòng sông sao.
Tấm màn đen kia bị vạch ra một vết rách, sau đó bị ánh sáng chiếu rụi.
Uỳnh!
Tiên hỏa hình người mỉm cười u ám, diễn hóa ra một xoáy lốc.
Xoáy lốc kia cực kỳ quỷ dị, xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, khả năng cắn nuốt siêu mạnh, còn có cả sấm chớp đì đùng.
Triệu Bân không kịp trở tay nên bị nó hút vào trong, thể phách cường hãn cũng bị xé ra vài vết nứt.
Phong ấn!
Tiên hỏa hình người kia quát mạnh, sử dụng bí pháp giam cầm.
Tiếc rằng nó chỉ là một ngọn lửa, vừa mới thi triển bí pháp đã bị Triệu công tử phá hỏng, hắn lao ra ngoài.
Vẫn chưa hết.