“Nghe đồn tiền thân của nơi đó là một thánh địa siêu cấp, chẳng biết tại sao lại bị hủy diệt, mặc dù thánh địa bị hủy nhưng tàn tích của nó vẫn còn, dần dần trở thành một khu vực cấm. Thời gian quá lâu, tàn tích trong thánh địa như mảnh vỡ pháp khí, linh hoa, dị thảo đa phần đều bị hòa vào với đất đá, đó cũng chính là những thứ được thạch phường bán, được các thế lực bỏ tiền ra vận chuyển ra khỏi đó”.
“Đã biết có bảo bối mà thạch phường còn lấy đi bán?”, Triệu Bân ngờ vực nói.
“Vậy là ngươi không hiểu rồi”, ông lão đổi sang vị trí khác, cầm kính lúp tiếp tục nghiên cứu: “Khu cấm cổ không phải tà dị bình thường, hễ là đá được chuyển từ bên trong ra đều chứa một sức mạnh bí ẩn che mất năng lượng bên trong nên không thể nhìn thấu. Ngày cả thạch phường cũng không biết hòn đá nào có bảo bối, cái nào không có, việc buôn bán đều dựa vào may mắn này, mở ra có bảo bối thì kiếm lời, không có bảo bối thì tiêu tiền vô ích”.
“Thú vị đấy”, Triệu Bân nghe thế cũng đã hiểu.
“Thiên linh linh, địa linh linh, hay cho ta mở ra một trân bảo hiếm có”, ông lão bên cạnh đã thay quần áo và đạo cụ, mặc một chiếc áo lót, sau đó châm ba cây nhang rồi cắm lên bệ đá, lẩm nhẩm niệm thần chú, chắc là đã quyết định mua hòn đá này nên cầu nguyện trước, có lòng thành kính thì sẽ ứng nghiệm, không chừng có thể mở được bảo bối tốt.
“Kính nghiệp quá”.
Triệu Bân nhìn ông ta, vốn dĩ không biết tên của ông lão này, bây giờ người ta thay một bộ đồ khác nên hắn gọi ông ta là lão đạo áo lót cũng không vấn đề gì, chỉ mua một hòn đá mà làm rầm làm rộ, hết niệm chú là cầu nguyện, người không biết còn tưởng ông ta đang cúng bái tổ tiên.
“Vậy… ta muốn hòn đá này”.
Sau khi bái lạy xong, lão đạo áo lót mới lên tiếng nói.
Có người đi về phía này, là một cô gái mặc bộ đồ màu đỏ.
“Cô ta là thánh nữ của Chu gia… đẹp nhỉ”.
Lão đạo áo lót trêu chọc Triệu Bân, nở nụ cười hơi nham hiểm.
“Đẹp!”, nói rồi, Triệu Bân không nhìn cô ta mà chỉ chăm chú vào hòn đá, thử mấy lần cũng không thể nhìn thấu bên trong nên cũng không biết bên trong có bảo bối hay không. Nhưng lão đạo áo lót rất tự tin rằng trong đó chắc chắn là thứ phi phàm, nếu không thì không xứng đáng với giá của nó rồi, ai mà ngờ được hòn đá có bề ngoài xấu xí như thế lại được bán với giá mười vạn tiên thạch.
Hai người đang nói chuyện với nhau.
Thánh nữ nhà họ Chu đã đi đến.
Lúc này Triệu Bân cũng liếc sang, đúng là thánh nữ, quả nhiên có phong thái khác biệt! Không chỉ có huyết mạch đặc biệt mà là có vẻ ngoài cực kỳ nổi trội, xét về nhan sắc thì đây là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, chỉ xếp sau Long Phi.
“Tiền bối muốn tự cắt hay cần vãn bối giúp?”, thánh nữ Chu gia khẽ nói.
“Dạo này ta không được may mắn… ngươi cắt đi”, lão đạo áo lót lấy túi đựng đồ ra.
Thánh nữ Chu gia không nói nhiều, mở cấm chế của bệ đá, phất tay lấy ra một con dao trúc khá đặc thù. Thấy cô ta muốn cắt đá, không ít người tụ tập lại muốn xem hòn đá giá mười vạn này có thể cho ra thứ gì. Triệu Bân cũng đến xem, chủ yếu là do hắn tò mò, lần đầu tiên mới thấy chuyện này.
Rắc!