“Bên đó mát mẻ kìa”, Triệu Bân buông bé Khò Khò ra, rảo bước nhanh hơn.
“Ngươi cũng tới di chỉ Thiên Khung hả!”, bé Khò Khò rảo bước đuổi theo hắn.
“Di chỉ Thiên Khung?”, Triệu Bân mờ mịt, xác định rằng mình chưa từng nghe qua.
Bé Khò Khò vô thức ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nhìn Triệu công tử rất kỳ lạ. Tiểu Tiên Nhân này e là người từ nơi khác đến nhỉ, cũng có thể là chạy từ thâm sơn cùng cốc nào đó ra, đến cả di chỉ Thiên Khung mà cũng không biết.
“Nào”.
Triệu Bân khá hiểu chuyện, tiện tay đưa cho cậu ta một bầu rượu.
Bé Khò Khò không khách sáo, đón lấy bầu rượu rồi bắt đầu kể chuyện: “Rất lâu rất lâu về trước, có một vị Tiên Vương cổ xưa mà đáng sợ, người đời thường gọi là Tiên Vương Thiên Khung. Nghe lão bối nhà ta kể, đó là một Tiên Vương tu luyện tới đỉnh cao, bước nửa chân vào cảnh giới thần. Sau khi ông ta chết, tử phủ diễn tiến thành một đại thế giới, cũng chính là “di tích Thiên Khung” kia, ở ngay Bắc Cực Tinh, mười năm mới mở một lần. Từ cổ chí kim, không ít người tiến vào trong tìm bảo vật và kiếm được vận may khá lớn, ví dụ như Vấn Thế Tông ở Bắc Đẩu Tinh, bảo vật trấn phái Tường Thiên Như Ý của gia tộc đó được lấy từ di chỉ”.
“Bước một chân vào bán thần”.
Triệu Bân nghe thấy mà không khỏi cảm thán.
Tiên Vương đỉnh cao nhất, nếu đủ cơ duyên thì thực sự có thể có thể phong thần. Đại thế giới diễn hóa từ tử phủ của ông ta tất nhiên sẽ phi phàm, chắc hẳn vẫn còn sót lại không ít bí vật và ý cảnh ngộ đạo lúc sinh thời.
“Di chỉ Thiên Khung tự tạo ra càn khôn”.
“Bất kỳ ai tiến vào cũng bị càn khôn áp chế”.
“Bất kể là Động Hư hay Thái Hư cũng bị đè xuống Huyền Tiên”.
Bé Khò Khò vẫn đang nói, vừa nói vừa ngửi tới ngửi lui trên người Triệu Bân.
Cậu ta dám chắc, Tiên Nhân này sở hữu huyết mạch đặc thù, đã vậy còn vô cùng bá đạo, đến cậu ta cũng cảm thấy áp lực. Thế nhưng nhãn giới của cậu ta quá thấp, cũng có thể đối phương che giấu quá kín kẽ, chẳng nhìn ra được điều gì.
“Chèn ép tu vi”, Triệu Bân sờ sờ cằm, thế này thì thú vị rồi đây.
“Kết nghĩa huynh đệ không?”, bè Khò Khò ngửa cái đầu nhỏ lên với vẻ mặt vô hại.
“Ngươi chỉ muốn xin tí máu của ta chứ gì!”, Triệu Bân liếc xéo.
“Không mong sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm..”.
“Thứ súc sinh kia... chạy đâu hả!”
Bé Khò Khò còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng mắng chửi sau lưng.
Hai người đồng loạt quay lại, thấy ngay một thanh niên gầy đét như con khỉ vác theo một cái bao tải, nhìn thế nào cũng giống kẻ trộm, dường như đang bị truy sát, lảo đảo chạy trong thông đảo.
Người truy sát hắn ta là một ông già cường tráng trọc lốc.
Triệu Bân có tiên nhãn nên thực lực cực kỳ tốt, từ đằng xa đã nhìn ra: lão trọc đầu.