Tranh thủ lúc ông ta bệnh lấy mạng ông ta luôn.
Cơ hội ngàn năm có một.
“Chúng ta đến đây thế này có ngang ngược quá không”, lão đạo Âm Tuyền nói đầy ẩn ý.
“Đoạt được chiến lợi phẩm rồi ta với ông chia nhau năm năm”, lão tổ Hầu gia cười âm u.
“Dễ bàn”, lão đạo Âm Tuyền khẽ nhếch miệng, ánh mắt còn phát ra chút ánh sáng lạnh lẽo.
Bên kia, Triệu Bân và Diệp Lan đã đến.
Triệu Bân vẫn chưa xuất hiện, hắn trốn sau núi giả để nhìn lén.
Nhìn thấy thế, mắt hắn khẽ híp lại.
Hắn không biết lão tổ Hầu gia nhưng đã từng thấy lão đạo Âm Tuyền.
Trước kia, khi hắn ép Ngụy Hồng trốn vào trận Tinh Không đã bị rất nhiều người cùng nhau đuổi giết, trong đó có lão già này, không ngờ lại gặp nhau ở Bắc Cực Tinh, lại còn là lão tổ của Âm Tuyền.
Quan sát lão đạo Âm Tuyền xong hắn lại quay sang lão tổ Hầu gia.
Lão tổ Hầu gia cũng là nhân vật đáng gờm, tu vi Thái Hư hàng thật giá thật, không hề yếu hơn Diệp Thương chút nào, chẳng trách lão ta kiêu căng như thế, người ta có cái tư cách đó, có thể trở thành lão tổ thì đâu phải là kẻ dễ trêu vào.
“Có bảo bối”.
Triệu Bân thầm nghĩ, hắn nhìn chằm chằm ngọc bài lão tổ Hầu gia đeo, có lẽ nó được chế tác từ ngọc Phượng Minh, nhưng còn quý giá hơn cả ngọc Phượng Minh, vì trên ngọc bài có khắc một chữ cổ.
Đó là Thiên tự độn giáp.
Chữ Thiên trên kiếm Long Uyên đã cảm ứng được.
Rầm!
Đang quan sát thì lại có một đình hóng mát đổ ầm xuống.
Uy thế của lão tổ Hầu gia và lão đạo Âm Tuyền quá mạnh mẽ, cách đó không xa, đình hóng mát không thể chịu nổi uy áp của họ, kiêu ngạo như thế, nói không tới đây gây chuyện cũng chả ai tin.
“Hai vị tiền bối, tại sao không mời mà tới”, đại trưởng lão Diệp gia hờ hững nói.
“Ngươi không xứng nói chuyện với lão phu, gọi Diệp Thương ra đây”, lão tổ Hầu gia lạnh lùng nói, lão ta nói là làm ngay, âm thanh như tiếng sấm rền, nổ vang trên bầu trời, uy áp Thái Hư đầy khủng bố không hề kiêng dè gì lan tràn bốn phương.
Ưm…!
Người Diệp gia có tu vi yếu kêu rên.
Uy áp của lão tổ Hầu gia còn chưa tan thì uy áp của lão đạo Âm Tuyền đã nối tiếp, rất nhiều trưởng lão phải lảo đảo.
“Hầu Tế, Âm Tuyền, làm lớn quá nhỉ”.
Giọng nói thản nhiên vang lên, Diệp Thương từ trong điện bước ra.