Trong hoảng hốt, dường như hắn trông thấy một cánh cửa cực kỳ lớn, sừng sững chọc trời, ánh sáng vĩnh hằng bất hủ, rõ ràng có thể nhìn thấy, lại không thể nào chạm đến, dường như nó còn xa hơn cả giấc mơ, mong cầu lại chẳng thể có được.
“Thật quen thuộc”.
Triệu Bân thì thào, hình như hắn đã từng thấy cánh cửa khổng lồ đó, cũng đã bước qua.
Thậm chí, hắn còn có thể nhớ rõ cảnh tượng bên trong, đó là một tiên vực vĩnh hằng.
“Ngươi hay quá nhỉ, có giỏi thì đừng về”.
Triệu Bân ngước lên nhìn, thấy bên trong cánh cửa có tiếng mắng to.
Chẳng hiểu tại sao tiếng mắng đó nghe cũng rất quen thuộc.
“Ngươi là ai?”
“Ông nội ngươi”.
“Ông nội ngươi”.
Triệu Bân mặc kệ, cũng mắng trả lại một câu.
Cánh cửa đó không còn tiếng vang, như một giấc mơ xa xôi dần tan đi.
Ý thức Triệu Bân dần quay trở về, hắn chớp chớp, chậm rãi mở mắt.
Có lẽ do quá choáng váng, hắn phải nằm một lúc lâu mới ngồi dậy, cứ phải bóp trán liên tục.
Con mẹ nó đó là giấc mơ ư?
Còn nữa, tại sao vô duyên vô cớ lại chìm vào giấc ngủ thế này.
“Triệu Tử Long?”
Bên cạnh, Diệp Lan thử kéo lấy Triệu Bân.
Lúc này Triệu Bân mới tỉnh hẳn, đảo mắt nhìn quanh, vẫn là thế giới nhỏ dưới địa cung.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi”, Triệu Bân thuận miệng hỏi.
“Không nhiều không ít, hai ngày một đêm”, Diệp Lan khẽ nói.
“Rượu này của cô cũng nặng quá đó chứ”, Triệu công tử chuyển tầm mắt, xách rượu ngon ngàn năm đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi rượu vẫn nồng như thế, vẫn thơm và ngọt khiến lòng con người ta say.
Nhìn vào trong thế này mới biết bên trong có những nguyên liệu gì.
Nguyên liệu gì ấy hả? Có lẽ là gốc tiên thảo già.
“Đây là rượu do nương của bà cố nấu, nghe nói có bỏ thêm Vô Tâm tiên thảo”, Diệp Lan không hề giấu diếm.
“Chẳng trách”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Vô Tâm tiên thảo không phải là loại thực vật bình thường, nó rất có ích với huyết mạch đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!