“Ông nội”, Diệp Lan đã nhào tới, đỡ lấy Diệp Thương.
“Không chết được đâu mà”, đôi mắt già nua của Diệp Thương đục ngầu, cố gắng nở một nụ cười gượng.
Dứt lời, ông ta lại nhìn sang Triệu Bân, dù ông ta ở trong thế giới nhỏ, nhưng chuyện Diệp gia ngày hôm nay ông ta cũng biết, người Diệp gia ngạc nhiên và cả ông ta cũng thế, cháu gái nhỏ nhà này là do ông ta một tay chỉ dạy, ở đâu ra một sư phụ cảnh giới Thái Hư thế này, chẳng lẽ khi ra ngoài trải nghiệm đã gặp được cao nhân lánh đời nào đó.
Suy đoán đó cũng hợp tình hợp lý.
Ông ta cũng không hề nghi ngờ gì.
“Cảm ơn đạo hữu”, Diệp Thương vất vả đứng dậy, nhưng có lòng lại không có sức.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà", Triệu Bân cũng tiến lên đỡ lấy Diệp Thương, dùng tiên nhãn xem xét.
Lão tiền bối này đã bị thương đủ đường, nhất là nguyên thần bản mệnh, một khe hở lạnh lẽo từ sọ kéo dài xuống tận ngực, nhưng vết thương còn tản ra luồng sáng u ám lạnh như băng, cố gắng diệt hóa lực nguyên thần của Diệp Thương, tình trạng này, đừng nói là khép nối nguyên thần, có thể giữ được mạng hay không còn chưa chắc.
“Thế nào”, Diệp Lan nhìn Triệu Bân với ánh mắt mong chờ.
“Chỉ với tia sét đó thì không thể chữa khỏi vết thương của ông nội cô”, Triệu Bân chậm rãi nói.
Gương mặt Diệp Lan lập tức trở nên trắng bệch.
“Số trời đã thế”, Diệp Thương cười mệt mỏi, dù có nghĩ thoáng cách mấy cũng không nỡ bỏ lại tộc Diệp thị, nếu ông ta chết, người trong tộc sẽ phải an thân ở nơi nào.
“Cũng không phải là hết cách”.
Triệu Bân lấy hơi khá lâu, mấy phút sau mới bổ sung thêm.
Sấm sét không thể chữa khỏi thì hắn vẫn còn nhưng thứ mạnh hơn.
Cái gọi là mạnh hơn đó chính là Tẩy Phách Dịch Hồn Kinh, do hắn thay đổi từ Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, có thể tôi luyện nguyên thần, cộng thêm tiên lôi xoay vòng, khép một vết thương lại chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ cần nguyên thần không sao, mấy vết thương khác đều dễ bàn.
“Vẫn có thể cứu được ư?”, đôi mắt u ám của Diệp Lan lại sáng lên.
Không chỉ mình cô ta, cả Diệp Thương cũng ngước lên theo bản năng, bóng tối tuyệt vọng của ông ta cuối cùng cũng có chút hy vọng nhìn thấy ánh sáng rồi.
“Có”.
Triệu Bân cười, tiện tay lấy công pháp Tẩy Phách Dịch Hồn Kinh ra.
Diệp Thương nhận lấy theo bản năng, nhìn lướt qua, sau đó giật mình, cái này con mẹ nó là bí thuật do ai khai sáng vậy, bá đạo quá thể, chỉ mới nhìn cách trình bày tâm pháp thôi đã nhìn thấy sự thần kì của nó rồi.
“Kết hợp với sấm sét vài ba ngày, vết thương nguyên thần sẽ khép lại”, Triệu Bân cười nói.