Ngoài ra còn có rất nhiều trưởng lão khác cũng đã tới, tuy rằng bọn họ không thích Lương Khâu nhưng thù này nhất định phải báo, từ khi Vấn Thế Tiên Tông khai tông lập phái chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, chỉ là một tiểu Tiên Nhân nho nhỏ mà cũng dám chống lại bọn họ.
"Phải bắt sống hắn bằng mọi giá".
Đêm đó, chưởng giáo Vấn Thế Tiên Tông đã hạ lệnh.
...
Hô!
Lúc Triệu Bân mở mắt ra thì đã là đêm ngày thứ sáu.
Khi hắn mở mắt thì trong mắt hắn liền có hai mũi nhọn bắn ra, khi ánh sáng dần tan thì con ngươi của hắn cũng càng lúc càng thâm thúy, ẩn chứa sự ảo diệu vô cùng vô tận.
Ngoài ra còn có một niềm vui sướng không thể che giấu được trong đáy mắt hắn.
Sau một thời gian dài lĩnh ngộ, cuối cùng hắn cũng có thể tìm ra được ý nghĩa thật sự của giới vĩnh hằng.
Vèo!
Hắn hóa ra một phân thân để lại dưới táng cây.
Trong khi đó, hắn đã biến mất trong nháy mắt.
Khi hắn hiện thân thì đã đứng trong một thế giới đầy sương mù, trong phạm vi chừng trăm trượng chính là một không gian vô cùng trống trải.
"Đây chính là giới vĩnh hằng sao?"
Triệu Bân lẩm bẩm, vừa đi vừa quan sát.
Đúng là Tiên thể vĩnh hằng gà mờ của hắn không thể thi triển được giới vĩnh hằng đầy đủ, thì phạm vi ít nhất cũng phải rộng hơn vạn trượng, hơn nữa còn có thể có ánh sao, ánh trăng cùng ánh mặt trời điểm xuyết.
Giới vĩnh hằng của hắn lúc này trông vô cùng mông lung, khắp nơi đều mờ mịt, không thấy chút thần kỳ nào.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
“Lão đại đi đâu vậy?”, phân thân ở bên ngoài gọi.
Sau đó Triệu Bân mới thu tầm mắt từ giới vĩnh hằng để nhìn ra thế giới bên ngoài, hắn có thể nhìn thấy phân thân một cách rõ ràng, cũng có thể thông qua phân thân nhìn vào giới vĩnh hằng.