“Tự ngươi ra ngoài là được mà, còn cần ta đưa đi?”
“Cha ta không cho ta ra ngoài”, Khương Ngữ Linh đáp.
“Ngươi đạt tới tầng thứ tám của cảnh giới Tiên Nhân mà đến cả cửa nhà cũng không ra nổi?”
“Nhà ta có kết giới, lợi hại lắm, bình thường ta toàn phải chui lỗ chó thôi”.
“Lỗ chó?”, Triệu công tử nghe xong mà khóe miệng giật gật, vô thức đảo mắt nhìn một vòng nhưng không thấy kết giới. E là nhãn giới của hắn quá thấp, hoặc là cấp bậc của kết giới quá cao, hắn không nhìn thấu càn khôn.
Ơ?
Đột nhiên, hắn cảm thấy Long Uyên đang rung lên.
Nói cho chính xác hơn là Độn Giáp Thiên Tự trên kiếm Long Uyên đang rung lên.
Trong phủ đệ này có Độn Giáp Thiên Tự.
Ánh mắt của Triệu công tử thâm trầm hơn một phần.
Lấy nó nhỉ?
Nghĩ lại, thôi đừng.
Vừa mới đến đây, cứ yên phận một chút thì hơn.
“Đờ ra đó làm gì?”
Khương Ngữ Linh va đụng lung tung trong ống tay áo của hắn.
Triệu Bân hoàn hồn, hắn sải bước chạy thẳng ra khỏi khu vườn.
“Đừng đi lung tung, trong nhà ta nhiều cấm chế lắm”.
“Đi về hướng Đông Bắc, đừng đi qua cây cầu vòm đó”.
“Trông thấy đình nghỉ mát đó chưa, đi vòng qua nó”.
Khương Ngữ Linh là người nhiều lời, vừa đi vừa nói, chỉ sợ Triệu Bân rơi vào bẫy rập.
Triệu Bân thì vừa đi vừa nhìn ngó, nhìn đến đâu chặc lưỡi đến đấy, phủ đệ của Khương gia lớn đến vậy, chắc cũng không bé hơn thành Vong Cổ, từng tòa linh sơn đứng sừng sững, cung điện nguy nga nổi lên, đi tới chỗ nào cũng có sương khói vấn vít, tiên lực dồi dào, giống như tiên cảnh giữa nhân gian.
Đây mới chỉ là một gia tộc.
Nếu là toàn bộ thành Nam Thiên, không biết còn rộng đến mức nào.
Không hổ danh là tiên giới, nơi này phàm giới không bì nổi.
Phía trước.
Có thị vệ tuần tra.