Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Năm thứ hai mươi tám.  

 

Mục Thanh Hàn thăng cấp khi đang du ngoạn, trong lúc nguy nan còn gặp phải biến cố.  

 

Hay nói cách khác, có kẻ không thù không oán tấn công nàng ta, khiến nàng ta suýt chút nữa lên đường xuống hoàng tuyền.  

 

Thế hệ mới thực sự vươn lên.  

 

Thời đại huy hoàng của phàm giới càng thêm rực rỡ.  

 

“Đây là dấu hiệu cho thấy lão phu sắp được giải thoát trước thời hạn nhỉ!”  

 

Chúc Không khoanh chân ngồi trên mỏm đá, nhắm mắt bấm ngón tay tính toán.  

 

Càn khôn của phàm giới lại đang thay đổi, áp chế năm nay yếu hơn năm trước, tuy rằng công lao của lão ta không thể bỏ qua, nhưng công lao thực sự vẫn đến từ những người đứng đầu của thần giới. Chắc hẳn họ đã ăn ý với nhau, liên hợp tu sửa càn khôn.  

 

Cũng có nghĩa là, Đăng Tiên lộ có khả năng được đắp lại trước thời hạn.  

 

Đối với phàm giới mà nói, đây là một thông tin cực lớn.  

 

Nhưng đối với Triệu Bân mà nói thì đây là một hành động nhảm nhí. Nếu kết cục này xuất hiện sớm hơn, hắn đợi tới khi mấy trăm tuổi cũng được, còn khá hơn là chật vật gian nan trên Hồng Trần lộ.  

 

Đêm.  

 

Hồng Trần lộ.  

 

Triệu Bân giống như cô hồn dã quỷ lang thang trong đêm tối.  

 

So với ngày trước thì bây giờ trông hắn già hơn khá nhiều, mái tóc rũ rượi, miệng lởm chởm râu, đôi mắt vốn thâm sâu cũng trở nên đục ngầu. Mấy chục năm, ngày lại qua ngày, hắn chưa từng chợp mắt, thân thể chằng chịt thương tích, đến cả nguyên thần bản mệnh cũng dần dần tan rã, tinh lực đã cạn kiệt.  

 

Thế nên mới nói đây là đường chết.  

 

Người có nguyên thần như hắn mà còn thê thảm đến vậy, huống hồ là những phàm nhân khác.  

 

Ở phía trước.  

 

Lại tới một gốc cây khác, vẫn là một gốc cổ thụ khô khốc.  

 

Triệu Bân lảo đảo bước tới, mệt mỏi ngồi xuống dưới gốc cây, mệt mỏi ngủ thiếp tiếp, mặc cho gió điên cuồng rít gào, liên tục thổi tung mái tóc dài của hắn, cũng liên tục đánh vào mặt hắn.  

 

Sáu mươi năm rồi.  

Hắn đã ở trên Hồng Trần trọn vẹn lục thập hoa giáp.  

 

Nhưng phía trước vẫn cứ mờ mịt, không thể trông thấy tận cùng của phàm nhân.  

 

Grào!  

 

Yêu tụy không hiểu ý, lại gào thét lần nữa.  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!