Nếu lão ta dám nuốt lời, đó sẽ biến thành nghiệp chướng.
Lão ta còn muốn đột phá thần vị cao hơn nên không thể để xảy ra trục trặc được.
Triệu Bân lại ra đi, lúc ngang qua thành Thanh Phong, hắn còn ghé thăm bạn cũ.
Bạn cũ ở đây là đang chỉ Yến Thiên Phong và Thanh Dao, họ đã về lại cố hương nhiều ngày trước rồi, hiện tại đang đắm mình dưới ánh trăng, say mê gảy đàn.
Lúc Triệu Bân đến, tiếng đàn tức khắc im bặt.
Thanh Dao đột ngột đứng dậy, chạy ra khỏi viện nhưng lại không nhìn thấy gì.
Một cái giếng cạn ở nơi hoang sơn dã lĩnh, tĩnh mịch hắc ám.
Lúc Triệu Bân đi ngang qua đó, hắn dừng bước một chút.
Năm xưa, hắn và U Lan đã lánh nạn ở đây khi bị truy sát.
Cũng vào năm đó, hắn đã tìm thấy đèn Trường Minh trong cái giếng này.
Không nhìn nữa, Triệu Bân tiếp tục lên đường.
Sau khi hắn rời đi, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện tại nơi này.
Là U Lan – người từng là sát thủ của La Sinh Môn, có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.
Cô ta nhảy xuống cái giếng cạn, rất lâu sau cũng không ra tới. Nơi đây có ký ức đẹp nhất trong đời cô ta, một người tên Triệu Bân đã kéo cô ta từ địa ngục trở lại nhân gian.
Mộ vua Âm Nguyệt.
Triệu Bân tưới rượu để lễ tế vua Âm Nguyệt.
Đến nay, vùng đất U Minh vẫn đang bị đóng chặt, dù là cảnh giới Chuẩn Tiên như hắn thì cũng không cách nào triệu hồi đối phương.
Một lúc sau, một cô gái bước ra từ trong mộ.
Là Tử Linh - người giữ mộ vua Âm Nguyệt, khi nhìn thấy rượu trước mộ thì bất giác nhìn quanh bốn phía.
Triệu Bân đi mãi đi mãi thì đến biên quan Đông Nam.
Dưới ánh trăng, hắn có thể nhìn thấy nữ soái Xích Diễm đang đứng trên thành.
Liên hỏa rực cháy trong Bảo Liên Đăng đeo bên người cô ta, nó đang nuôi dưỡng linh hồn của Sở Vô Sương.
“Hi vọng cô sớm ngày được phục sinh”.
Triệu Bân lẩm bẩm rồi chầm chậm quay đi.
Sở Lam quay đầu lại nhìn, ngọn lửa của bảo liên đăng cũng lắc lư.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!