Hôm nay núi Bất Tử vô cùng náo nhiệt.
Nhóm Triệu Bân vừa trở về thì đã thấy dị tượng trên bầu trời.
Đó là dị thượng cấp Chuẩn Tiên.
Là Ma Hậu chuẩn bị thăng cấp lên Chuẩn Tiên.
Chuyện tốt thành đôi.
Dị tượng Chuẩn Tiên vừa tan đi thì đã trông thấy thiên kiếp của Thiên Võ
Là Diêm La Mặt Quỷ, bế quan đã nhiều ngày, chỉ cần một thoáng ngộ đạo, đạp đất xông thẳng vào cảnh giới Thiên Võ, người trong thành trông thấy lại than thở, mất đi một lão môn chủ, lại có thêm hai cao thủ mạnh mẽ.
“Tâm bất tử”.
“Thân bất diệt”.
Triệu Bân đi lên tường thành, truyền âm cho Diêm La Mặt Quỷ.
Diêm La Mặt Quỷ đầy ý chí chiến đấu, rút kiếm lao thẳng lên trời, đã là thiên kiếp thì không được sợ, muốn sống sót, muốn nghịch thiên niết bàn thì phải lấy mạng ra đánh đổi, vượt qua được thì sẽ là một cơ hội rất lớn.
Thiên kiếp của Thiên Võ đến nhanh, đi cũng nhanh.
Diêm La Mặt Quỷ có thể chống lại được, mạnh mẽ vượt qua thiên kiếp.
Cũng trúng vài tia sét, bị thương cũng rất thảm, như một cái bao cát đầy máu, từ trên trời rơi xuống, được Triệu Bân thả tiên lực ra đỡ lại, tiện thể giúp hắn ta tiêu diệt sát ý của thiên kiếp.
Lại là một vị Thiên Võ.
Trong thành vang vọng tiếng hò reo.
Tất nhiên cũng có những người buồn bã, phần lớn là lớp người đã lớn tuổi, chẳng hạn như lão tổ Bạch gia, chẳng hạn như các vị trưởng lão, tất cả đều là Chuẩn Thiên đỉnh phong hàng thật giá thật, vất vả mấy chục năm, nhưng mãi vẫn không thể phá vỡ màng ngăn cách cảnh giới kia.
Dưới bầu trời đêm.
Triệu Bân lại ngồi dưới gốc cây già, một mình điêu khắc tượng gỗ.
Nguyệt Thần nói khắc gỗ cũng là một cách tu luyện khác, tu luyện không minh và tâm tính, không biết đến khi nào hắn mới lĩnh ngộ được chân lý, những vệt đao kia, khắc lên từng vết, từng vết.
“Khi nào đi”.
Giọng nói đột ngột vang lên, Ma Tử cầm bầu rượu đi tới.
Triệu Bân phủi phủi vụn gỗ trên đùi: “Ta còn phải chờ một người”.
“Chờ ai?”
“Không nói được”.