Suy nghĩ nhiều thì cũng vậy thôi.
Hắn cố ngắt mạch suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh hơn, vừa đi vừa cảm nhận.
Đồng thời hắn còn hóa ra rất nhiều phân thân tản ra bốn phía.
Theo hắn đoán, chắc chắn nơi Lạc Hà bị không gian cuốn đến nằm ở rất xa, nếu không thì tại sao với cả hai mạng lưới tình báo của thành Thiên Thu và Đại Hạ mà thời gian trôi qua lâu như vậy vẫn không có được chút tin tức nào.
Cũng có thể là…
Lạc Hà bị thương quá nặng, đang tìm một chỗ nào đó bế quan chữa thương.
“Mong là không gặp phải chuyện gì không may", ánh mắt Triệu Bân đầy lo lắng.
Nếu Lạc Hà và đứa nhỏ xảy ra chuyện gì bất trắc, hắn có chết cũng phải lao qua Hồng Trận lộ, một đường nghịch thiên lên đó tìm bản tôn của Lạc Nhật Tiên Vương tính sổ, không cần biết là bản tôn hay là hóa thân, hắn nhất quyết phải đòi lại một câu công bằng.
“Lão ta tỉnh rồi”, Nguyệt Thần đột nhiên lên tiếng.
Triệu Bân không hỏi là người nào, chắc chắn là kẻ trừng phạt đã tỉnh lại.
Hơn nữa, hắn có thể chắc như định đóng cột, lão già đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Những gì hắn đoán hoàn toàn đúng, ngủ suốt mấy tháng trời, điều đầu tiên kẻ trừng phạt làm khi tỉnh dậy đó là tìm một thằng nhãi con tên Triệu Bân, đêm đó hắn thắng lão ta một ván, khiến lão ta vô cùng mất mặt.
“Nhóc con, ngươi cứ chờ đó cho ta”.
Kẻ trừng phạt chuyển tầm mắt, tiện tay lấy sách dạy đánh cờ ra.
Đêm nay lão ta không thèm đi câu cá, chỉ lo vùi đầu nghiên cứu sách dạy đánh cờ, thua bởi một người phàm, dù thế nào cũng phải lấy lại được thể diện, một vị thần cao cao tại thượng như lão ta, bộ lão ta không cần thể diện chắc?
“Bản thần cũng chờ”, Nguyệt Thần bùi ngùi nói.
Cô ta cũng chắc như đinh đóng cột, rằng vị thần kia đang nghiên cứu sách dạy đánh cờ, nếu đánh thêm ván nữa, lại khiến đối phương nợ mình một ân tình, thắng thêm vài lần, cô ta cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh làm gì nữa.
“Hóa thân của Lạc Nhật Tiên Vương làm loạn như thế, kẻ trừng phạt mặc kệ ư?”, Triệu Bân vừa đảo mắt nhìn xung quanh vừa hỏi: “Hay là tất cả những hóa thân nhập thế đều có một số đặc quyền nào đó?”
“Hóa thân không phá hỏng nguyên tắc, cần gì phải trừng phạt?”
“Thiếu điều lật tung cả thành Thiên Thu của ta rồi mà còn không phá hỏng nguyên tắc hả?”
“Nếu đánh trên chiến trường Thiên Võ thì không được tính là phá hỏng nguyên tắc”.
“Nhảm nhí, ta…”
Triệu Bân còn chưa nói hết câu thì đã dừng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!