"Lão phu cuối cùng cũng tới được đây rồi".
Nhìn thấy biển sao trời ở điểm cuối Đông Hải, ông già đầu bạc vô cùng vui mừng cất giọng khản đặc nói, thậm chí rơi lệ đầy mặt, ông ta phấn khích đến mức không thể bước đi vững vàng, thật sự ông ta đã vô cùng già nua rồi.
Triệu Bân im lặng, cũng có thể đoán được một hai phần.
Tiên lộ đã bị chặt đứt, ông già tóc bạc này chắc chắn đến đây vì Hồng Trần lộ. Ông ta mang đến đây một thân tan thương, một thân mỏi mệt, chỉ cần nhìn liền biết ông ta đã đi một quãng đường rất xa, xa xôi đến mức ngay cả một cường giả Chuẩn Tiên như ông ta cũng trở thành một ngọn đèn cạn dầu chỉ vì một hy vọng thành Tiên, Hồng Trần lộ chính là hy vọng đó của ông ta.
Nguyệt Thần nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc.
Con đường đi đến điểm cuối Đông Hải phàm nhân căn bản không thể biết được.
Ông già này cũng có thể xem là một nhân tài, không ngờ lại có thể tìm được nơi này.
Có cao nhân chỉ điểm sao?
"Tiểu hữu, có rượu không?", ông già đầu bạc cuối cùng cũng đi tới, hẳn là rất mỏi mệt, ông ta chống gậy ngồi xuống, nở nụ cười nhân hậu với Triệu Bân, bên trong nụ cười chứa đầy tang thương.
“Ừm”, Triệu Bân cười nói rồi đưa cho ông ta một bình rượu ngon.
"Hậu sinh khả uý", ông già đầu bạc tiếp nhận, nụ cười vẫn ôn hòa như thế.
“Tiền bối là người ở đâu?”, Triệu Bân cũng ngồi xuống hỏi.
"Lão phu là nhân sĩ Tây Hoang", ông già đầu bạc không hề giấu diếm.
"Tây Hoang".
Triệu Bân lẩm bẩm, chắc chắn hắn chưa từng nghe qua nơi này.
Ngẫm lại cũng không có gì lạ, phàm giới rộng lớn vô biên, những gì hắn đã nhìn thấy hay nghe thấy chẳng qua cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, tuy hắn không biết hết tất cả nhưng hắn nghĩ Tây Hoang của ông già đầu bạc này chắc chắn cách triều Long Đại Hạ rất xa.
"Sao ngươi lại biết được nơi này hả tiểu hữu?", ông già đầu bạc hỏi.
“Là... người trừng phạt nói với ta”, Triệu Bân cười nói.
"Lão phu cũng vậy, vì muốn tìm thấy Hồng Trần lộ mà lão phu đã lên đường ngày đêm không ngừng nghỉ suốt hơn ba trăm năm".
"Hơn... ba trăm năm?"
Triệu Bân nghe thấy vậy thì âm thầm nuốt nước miếng, con số này quá là lớn.
Hơn ba trăm năm lên đường ngày đêm không ngừng nghỉ, ngẫm lại có biết bao nhiêu mỏi mệt?
Người xử phạt xem như cũng có lòng tốt, ít nhất cũng đã cho ông già đầu bạc một hy vọng, tuy rằng hy vọng này cũng chính là tuyệt vọng. Nguyệt Thần đã nói rõ, Hồng Trần lộ chẳng khác nào một tử lộ.
"Đi rồi".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!