“Ái chà, xuất quan rồi đấy”.
Vừa ra hoa viên đã gặp Thương Khung.
Lão già này rảnh đến mệt người, một tay cầm cần câu, một tay mang giỏ trúc, chắc là muốn đi câu cá rồi. Ma Quân nói câu cá cũng là một kiểu tu hành, lòng tĩnh thì mới thông minh.
“Nào, ngươi qua đây”.
Triệu Bân mặc kệ Thương Khung có đồng ý hay không, cứ kéo ông ta đi.
Nhìn từ đằng sau có thể thấy hai người sánh vai đi cứ như huynh đệ.
A…!
Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết.
Người nào đó bị Triệu công tử đánh, dí sát trên mặt đất, đường đường chính chính nên cho một trận.
Xong việc, trên cái cây xiêu vẹo liền có thêm một người, mặt mũi bầm dập, mắt như gấu mèo, toàn thân là dấu chân. Dấu vết của Triệu công tử vẫn luôn đỉnh cao như thế, cả người bị nát mấy cái xương.
Sau Thương Khung, Triệu Bân lại đánh một người.
Ừ… là Diêm La Mặt Quỷ, mỗi ngày cầm sách lắc lư trước mặt hắn, sau này mới biết đều là những báo cáo về từng việc nhỏ của hắn, Diêm La Mặt Quỷ viết rõ đến từng chi tiết.
Hôm nay trời đẹp, rất hợp để treo người.
Cho nên Diêm La Mặt Quỷ cũng bị treo lên cây.
Chậc chậc chậc!
Quá nhiều người chạy đến xem, tặc lưỡi không thôi.
Không biết vì sao, nhưng thấy hai người này bị treo ở đây thì mọi người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Mỹ nữ, sao mà đi nhanh thế”.
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có đi theo ta nữa”.
Triệu Bân gặp một người quen ngoài cổng thành.
Nhìn kỹ lại thì chẳng phải là Đào Tiên Tử, bạn tốt của mẹ hắn hay sao.
Đan phượng Phù Dung.
Song phượng Đào Hoa.
Đều là những tú nữ thêu thùa nổi danh thiên hạ.
Đào Tiên Tử tới đây chắc chắn là để thăm Phù Dung.
Phía sau cô ta còn có một người với cái đầu sáng loáng, chính là Hồ Lai chứ ai.
Triệu Bân xoa căm, ánh mắt lạ lùng, Hồ Lai đang tán Đào Tiên Tử hả?
Tên này cũng không ngốc.
Toàn chọn mỹ nữ để ra tay.