Đường đường là cường giả Chuẩn Tiên mà bây giờ lão ta cũng bị đánh đến không ra hình người, tóc tai bù xù, toàn thân đẫm máu, bất luận nhìn như thế nào cũng đều giống một lệ quỷ vừa bước ra từ địa ngục khiến cho ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
"Lão già này chịu đòn giỏi thật".
Chớ nói thế nhân, ngay cả tứ đại pháp sư hộ quốc cũng đều nhếch miệng tặc lưỡi.
Bọn họ đang nói về Ân Trú, lão ta đã bị biển lôi điện nhấn chìm nhiều lần nhưng vẫn có thể thoát ra mà không bị đánh chết, tốc độ bỏ chạy vẫn còn nhanh đến như vậy, khiến cho ngay cả Triệu Bân cảnh giới Thiên Võ cũng không đuổi kịp.
"Nhiều đại địa linh mạch như vậy, quả nhiên nuốt vào không vô ích".
Nhóm lão bối đều hít sâu một hơi, nếu tính số lượng thì đại địa linh mạch Đế Đô đã dung nhập vào người Triệu Bân sáu phần, còn lại bốn phần đã bị Ân Trú mạnh mẽ hút vào trong cơ thể.
Có thể xem nó như một phần nội tình của lão ta.
Ân Trú có thể sống sót sau nhiều lần bị thiên kiếp đánh cũng liên quan rất nhiều đến chuyện này.
Cho nên mới nói, nếu như không có thiên kiếp Thiên Võ thì Triệu Bân chắc chắn không thể đánh bại được Ân Trú.
"Thiên phạt: lôi đình vạn quân".
Triệu Bân quát lớn, vung kiếm lên thu hút biển lôi điện.
Ân Trú lại bị nhấn chìm một lần nữa, thân thể gần như bị xé nát.
Dù vậy lão ta vẫn chưa bị đánh chết.
Chẳng những chưa bị đánh chết mà lão ta còn có thể mạnh mẽ nhảy ra khỏi biển lôi điện.
"Tru tiên quyết".
Triệu Bân vượt qua hư không, chém ra một luồng kiếm quang.
Luồng kiếm quang này có lôi uy trợ chiến, chính là một kiếm tuyệt sát.
Tốt lắm!
Tất cả các trưởng lão đều vuốt râu.
Trúng một kiếm này, Ân Trú chắc chắn sẽ chết.
Phụt!
Huyết quang lại nở rộ.
Ân Trú đã bị luồng kiếm quang đánh diệt trong lúc liều mạng bỏ chạy.
Điều khiến cho mọi người khiếp sợ chính là mặt dù đã bị đánh thành tro bụi nhưng thân ảnh của Ân Trú lại một lần nữa nhảy ra khỏi biển lôi hải, phất tay mở ra một vết rách không gian sau đó nhanh chóng trốn vào, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.